Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 136: Cảnh Huyên



Giang phu nhân quả thực quá tin tưởng nàng! Hơn nữa, dường như bà ta đã mặc định rằng Kỷ Vân Thư nhất định sẽ giúp mình.

 

Kỷ Vân Thư cầm bức thư trong tay, đặt lên bàn rồi đẩy về phía Giang phu nhân.

 

Trên đó chỉ vỏn vẹn vài câu, mà địa chỉ của tửu lầu này đã chiếm hết một nửa.

 

Ánh mắt nàng rời khỏi lá thư, chuyển sang Giang phu nhân, hỏi: “Rốt cuộc, phu nhân biết những gì?”

 

Giang phu nhân lại mang vẻ mặt như đang ra điều kiện: “Nếu Kỷ tiên sinh có thể giúp ta tìm ra thủy tinh, phá được vụ án này, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

 

“Phu nhân xem đây là giao dịch sao?”

 

“Vậy phải xem ngươi lý giải thế nào.”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Đúng vậy, một người tính toán chi li như Giang phu nhân, tự nhiên sẽ giữ lại cho mình một đường lui.

 

Bất quá, điều này quả thực đã khiến Kỷ Vân Thư hơi động lòng.

 

Thấy nàng có vẻ do dự, Giang phu nhân nói tiếp: “Ta biết Kỷ tiên sinh không thích kinh thành, càng không muốn dấn thân vào vòng xoáy nơi đây. Nhưng một người thông minh như ngươi, chẳng lẽ không muốn làm nên nghiệp lớn? Thật sự cam tâm chỉ làm một con cá chép vàng trong ao tù sao?”

 

Cá chép vàng?

 

Không, nàng chỉ muốn làm một gốc sen trong ao!

 

Hạ có sương, đông có tuyết!

 

Nàng khẽ nhếch môi cười, vươn ngón tay thon dài nhấc bầu rượu lên, rót đầy hai ly. Nàng nâng một ly lên, hướng về phía Giang phu nhân.

 

“Tại hạ vẫn nên kính Giang phu nhân một ly thì hơn.”

 

Nói rồi, nàng uống một hơi cạn sạch, đặt chén rượu xuống, đứng dậy, nhẹ nhàng phủi lại y phục.

 

“Cáo từ.”

 

Nàng chuẩn bị rời đi!

 

Ngay sau đó, Giang phu nhân gọi giật lại: “Lẽ nào tiên sinh thật sự không muốn biết chuyện về 《 Lâm Kinh Án 》?”

 

Bước chân nàng dừng lại, mắt liếc sang một bên, khóe miệng thoáng nét cười nhàn nhạt: “Nếu phu nhân muốn nói thì cứ nói, nếu không muốn, tại hạ cũng sẽ không ép.”

 

“Ngươi đến kinh thành, vốn là để giúp Dung Vương điều tra 《 Lâm Kinh Án 》, đã vậy thì cũng chẳng ngại tra thêm một vụ nữa. Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được thủy tinh, ta sẽ cho ngươi biết tất cả những gì ta đã thấy và nghe được vào mười bốn năm trước. Ta đảm bảo, những điều đó sẽ giúp ích rất nhiều cho Kỷ tiên sinh trong việc điều tra 《 Lâm Kinh Án 》.”

 

“Ta lấy gì để tin ngươi?” Kỷ Vân Thư quay người lại, nhìn thẳng vào bà ta.

 

Chỉ thấy trong đôi mắt lạnh lùng của Giang phu nhân ánh lên sự tự tin như thấu tỏ lòng người. Bà ta bước đến gần Kỷ Vân Thư, nói: “Nếu Kỷ tiên sinh không tin, thì đã không đến đây sau khi nhận được thư của ta.”

 

Lá thư đó, giống như một miếng mồi mà Giang phu nhân tung ra để câu con cá lớn Kỷ Vân Thư này.

 

Kết quả rất rõ ràng, Kỷ Vân Thư quả thực đã xuất hiện ở đây.

 

Thế nhưng…

 

“Giang phu nhân, có một điều người nói đúng, tại hạ thực sự không thích kinh thành. Vụ án mất tích lần này, ta không giúp được ngươi.”

 

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng Kỷ Vân Thư, Giang phu nhân đã vội vàng nói: “Sao ta lại nhớ rằng, Kỷ tiên sinh ở Cẩm Giang, khi biết A Ngữ c.h.ế.t đã đỏ hoe cả mắt, dù gian nan hiểm trở đến đâu cũng dốc toàn lực để điều tra một vụ án không hề liên quan đến mình?”

 

Cái mũ tâng bốc này, Kỷ Vân Thư đội lên, hình như có hơi lớn!

 

Cách ép người của Giang phu nhân, từ cứng rắn đã chuyển sang mềm mỏng, dùng tình cảm để lay động.

 

Kỷ Vân Thư chỉ cười cay đắng, nói: “Đây là kinh thành, không phải Cẩm Giang.”

 

“Kỷ tiên sinh…”

 

“Ta không thể quản chuyện thiên hạ, mà chuyện thiên hạ cũng không đến lượt ta quản. Tại hạ chỉ là một họa sư nhỏ bé, vụ án này không đến lượt ta nhúng tay.”

 

Đúng vậy, nàng có tư cách gì để nhúng tay chứ?

 

Nghĩ thôi cũng thấy không thể nào!

 

Vẻ mặt Giang phu nhân thoáng chút thất vọng, khẽ thở dài.

 

“Nếu thái độ của Kỷ tiên sinh đã kiên quyết như vậy, được thôi, ta cũng không ép ngươi nữa. Nhưng những gì ta biết về 《 Lâm Kinh Án 》, e rằng tiên sinh cũng sẽ không bao giờ biết được.”

 

“Tùy phu nhân.”

 

Hai chữ nhàn nhạt chậm rãi thoát ra từ đôi môi đỏ.

 

Kỷ Vân Thư đã mở cửa, một chân bước ra ngoài.

 

Phía sau…

 

“Gương mặt của Kỷ tiên sinh?” Giang phu nhân cuối cùng cũng hỏi ra nỗi nghi hoặc nén trong lòng.

 

Tay Kỷ Vân Thư đặt trên cửa, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng nàng khẽ nhếch một nụ cười nhàn nhạt, gần như không thể nhận ra.

 

Nàng nói: “Người thường hay nói, gương mặt lạ tám lần gặp, lần nào cũng khác. Dung mạo tại hạ có thay đổi, có gì kỳ lạ đâu?”

 

Rầm—

 

Cánh cửa đóng sập lại!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang phu nhân trong phòng tức đến tái mặt, không ngờ Kỷ tiên sinh này lại không hề bị bà ta lay động.

 

Bà ta siết c.h.ặ.t t.a.y trái, khẽ đ.ấ.m xuống bàn một cái rồi mới cầm lá thư kia lên.

 

Trên đó chỉ viết: Nếu muốn biết về 《 Lâm Kinh Án 》, hãy đến hằng bình tửu lầu gặp mặt. Ký tên, Giang phu nhân!

 

Tờ giấy trong tay bà ta dần bị vò thành một cục, rồi bị ném mạnh xuống đất.

 

“Kỷ tiên sinh, ngươi nên tin ta mới phải.”

 



 

Kỷ Vân Thư vừa xuống tầng một thì bị hai người vội vã lên lầu đ.â.m sầm vào.

 

May mà nàng vịn kịp vào cột gỗ, nếu không thật sự đã ngã ngửa ra sau rồi.

 

“Đi đứng kiểu gì thế? Không có mắt à?”

 

Kẻ đ.â.m người lại còn lên giọng.

 

Lý Thời Ngôn mặt đầy tức giận, nhìn “nam nhân” đeo nửa chiếc mặt nạ trước mặt.

 

Kỷ Vân Thư liếc hắn một cái, thì ra là cái đuôi hay bám theo kia.

 

Nàng lười đôi co, cụp mắt xuống, định rời đi thì vai đột nhiên bị Lý Thời Ngôn giữ chặt.

 

“Ngươi câm à? Đụng vào người rồi định chạy?”

 

“Buông tay.”

 

“Thì ra không phải câm. Buông tay? Bản công tử bị ngươi đụng phải như vậy, một câu xin lỗi cũng không có mà đã muốn đi rồi sao?”

 

Ăn vạ sao?

 

Kỷ Vân Thư quay người lại, đôi mắt lạnh lùng mang theo hàn quang.

 

“Nếu tại hạ nhớ không lầm, người đ.â.m phải người khác, hình như là vị công tử đây mà?”

 

“Ta…”

 

Lý Thời Ngôn cứng họng, khi nhìn kỹ đôi mắt có phần quen thuộc kia, cơn tức giận trong lòng bỗng chốc tan biến.

 

Kỷ Vân Thư giơ tay, gạt tay Lý Thời Ngôn khỏi vai mình, đang định rời đi thì Lý Thời Ngôn lại vươn móng vuốt về phía nàng.

 

Nhưng lần này, chưa kịp chạm vào vai Kỷ Vân Thư, một ngọn roi đã quất tới.

 

May mà Lý Thời Ngôn né kịp, nếu không trên cánh tay đã bị ngọn roi này quất cho rách da chảy máu.

 

“Thật đúng là loại vô lại nào cũng có, rõ ràng là mình đụng vào người ta mà còn níu kéo không buông, quả là một tên khốn nạn.”

 

Chỉ thấy một nữ tử mặc y phục màu xanh, tay cầm một cây roi màu đỏ.

 

Mái tóc đen như mực, một nửa búi lên, một nửa xõa xuống. Gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, điểm thêm hoa trang hình hoa mai tinh xảo, càng giống như đóa sen xanh vừa nở.

 

Chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi nhỏ xinh, cùng với đôi mắt to long lanh, quả thực là sự kết hợp hoàn hảo.

 

Đúng là một mỹ nhân xinh đẹp!

 

Chỉ là, trong đôi mắt trong veo ấy lại mang một vẻ kiêu ngạo. Nàng khẽ hất cằm, bước tới.

 

Lý Thời Ngôn tức đến sôi máu. Người dám dùng roi quất hắn, nữ tử này là người đầu tiên.

 

“Ngươi là ai?” Hắn gắt lên.

 

“Ta?”

 

Nữ tử dùng ngón trỏ thon dài chỉ vào mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười kiêu kỳ đắc ý.

 

Lý Thời Ngôn cũng là một công tử nhà giàu kiêu ngạo, lần này đúng là gặp phải đối thủ rồi.

 

Hắn hừ lạnh một tiếng, tiến lại gần hai bước, nhìn chằm chằm vào cây roi trong tay nàng, nói: “Hỏi ngươi đấy.”

 

Nữ tử cuộn cây roi lại từng vòng, kiêu ngạo hất cằm lên.

 

“Ta sợ nói ra tên của ta, ngươi sẽ sợ đến mức quỳ xuống đất gọi ta một tiếng cô nãi nãi!”

 

“To mồm!” Lý Thời Ngôn tỏ vẻ khinh thường.

 

Nữ tử có chút khó chịu, chỉ vào hắn: “Ngươi nói cái gì?”

 

“Ta nói, chỉ bằng ngươi mà cũng đòi ta gọi một tiếng cô nãi nãi? Vậy ngươi có biết ta là ai không?”

 

“Ta mặc kệ ngươi là ai! Dám xem thường ta ư? Ta phải quất cho ngươi khóc thét lên mới thôi.”

 

Nói rồi, cây roi trong tay nàng đột nhiên vung về phía Lý Thời Ngôn.

 

Lý Thời Ngôn cũng đã chuẩn bị đỡ ngọn roi của nàng, nhưng không may là, roi vừa vung đến giữa không trung thì đã bị một bàn tay tóm lấy.

 

Nhìn theo cánh tay đó, liền thấy gương mặt lạnh lùng của Cảnh Dung, đang dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép nhìn nữ tử trước mặt.

 

Hắn nặng giọng quát: “Cảnh Huyên, không được hồ nháo.”