“Tiên sinh có nhầm lẫn không, sau khi con gái tôi mất, ngỗ tác đã đến xem, thời gian tử vong chính là sáng sớm hai ngày trước.” Chu lão gia khó hiểu.
Huyện thái gia cũng có chút bối rối, ghé sát vào tai Kỷ Vân Thư, nhỏ giọng nói: “Vân Thư, cô đừng nhầm lẫn, ngỗ tác đã đến khám nghiệm rồi.”
“Ta sẽ không nhầm.”
Nàng đáp lại một câu.
Huyện thái gia nghẹn lời, không nói gì thêm.
Kỷ Vân Thư nhìn vào vai của Chu tiểu thư, chỗ bị mình dùng d.a.o rạch ra để lộ xương, nói: “Ta đã nói, t.h.i t.h.ể có thể nói dối, nhưng xương cốt thì không. Ngỗ tác dựa vào tử thi ban để phán đoán, Chu tiểu thư quả thực là c.h.ế.t vào lúc ngã lầu sáng sớm hai ngày trước. Nhưng phần vai sưng phồng này của Chu tiểu thư, chỉ có thể hình thành sau khi người c.h.ế.t nửa canh giờ. Và dựa vào độ cứng, hình dạng và màu sắc xanh tím của vết sưng này, cũng đủ để chứng minh thời gian tử vong của cô ấy là vào tối hôm trước ba ngày.”
“Vậy tại sao ngỗ tác lại nói là sáng sớm hai ngày trước?”
“Bởi vì ngỗ tác đã bỏ qua một điểm. Tối hôm trước ba ngày, trời mưa to suốt đêm, nhiệt độ chỉ có âm mấy độ… rất lạnh. Điều này sẽ ảnh hưởng đến nhiệt độ gan của người chết, từ đó ảnh hưởng đến phán đoán của ngỗ tác, nhưng xương cốt thì không.”
Đều tại thời đại này không có kỹ thuật tiên tiến, nếu không nàng cũng không phải tốn nhiều công sức như vậy, còn phải rạch da trên vai Chu tiểu thư để chứng minh luận điểm của mình.
Thật là làm khổ một người đã chết!
Người nhà họ Chu tuy không hiểu những thuật ngữ chuyên ngành đó, nhưng cũng hiểu được ý của Kỷ Vân Thư.
Đôi mắt Chu phu nhân đẫm lệ, run rẩy hỏi: “Vậy… vậy con gái ta rốt cuộc c.h.ế.t như thế nào?”
“Đúng vậy, con gái ta rốt cuộc c.h.ế.t thế nào?” Chu lão gia cũng có chút sốt ruột.
Kỷ Vân Thư không vội giải thích, đeo găng tay rồi trực tiếp đưa ngón tay vào miệng thối rữa của Chu tiểu thư, khuấy vài cái, sau đó lấy ra một viên kẹo hạt sen từ bên hông ném vào. Đợi một lát, nàng lại lấy viên kẹo ra khỏi miệng Chu tiểu thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Viên kẹo hạt sen màu cam ban đầu, giờ đã biến thành màu xanh lam.
“Chu tiểu thư c.h.ế.t vì trúng độc.” Kỷ Vân Thư kết luận.
“Trúng độc?” Chu lão gia kinh ngạc: “Ngỗ tác không nói là c.h.ế.t do trúng độc.”
“Đương nhiên, nghiệm độc thì phải nghiệm họng. Nhưng loại độc này không vào họng, ngỗ tác đương nhiên không nghiệm ra được. Hôm qua khi ta vẽ tranh cho tiểu thư, đã phát hiện trong răng của cô ấy có một mảng màu đen.”
Nói rồi, nàng trực tiếp nhổ một chiếc răng hàm bị lung lay và đen của Chu tiểu thư ra, rồi nói tiếp.
“Loại độc này, gọi là Mi độc, đến từ Tây Vực. Không vào họng, chỉ vào răng, dính một chút là chết. Cách để kiểm tra loại độc này là dùng tinh bột, độc tố gặp tinh bột sẽ biến thành màu xanh lam. Viên kẹo hạt sen này có dính tinh bột, lại gặp phải loại độc này, tự nhiên sẽ biến thành màu xanh lam.”
Chu lão gia suýt chút nữa không đứng vững, đôi mắt đỏ hoe trợn trừng, giọng run rẩy hỏi: “Rốt cuộc là ai muốn hại con gái ta? Hung thủ rốt cuộc là ai? Con gái ta từ nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, không bao giờ ra khỏi cửa, tuyệt đối sẽ không đắc tội với ai.”
“Chu lão gia đừng vội, nếu tiểu thư chưa từng ra khỏi phủ, vậy là c.h.ế.t ở trong phủ, điều tra sẽ không khó.”
“Kỷ tiên sinh, ngài nhất định phải giúp ta tìm ra hung thủ đã g.i.ế.c con gái ta, ngài chính là ân nhân của Chu gia ta!”
“Chu lão gia quá lời rồi.”
Kỷ Vân Thư cảm thấy có chút không tự nhiên, nhàn nhạt gật đầu, đặt chiếc răng hàm và viên kẹo biến màu sang một bên, cởi đôi găng tay dính đầy máu.
Nàng đi đến trước mặt nha đầu lúc nãy, hỏi: “Ngươi tên gì?”
Nha đầu kia lúc này vẫn còn rơm rớm nước mắt, ngẩng đầu trả lời: “Nô tỳ tên là Kiều Tâm.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Kiều Tâm cô nương, ta hỏi lại ngươi một lần, lúc tiểu thư nhà ngươi rơi từ trên gác xuống, ngươi rốt cuộc ở đâu?”