Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 177: Khổng Ngu?



Không lâu sau, Kỷ Vân Thư cho người đi hỏi thăm.

 

Lúc này mới biết, thì ra Mị Hương Nhi và ca ca của nàng ta đã phóng một ngọn lửa, thiêu rụi toàn bộ ngôi nhà tranh, cả hai cũng đều bị thiêu chết.

 

Hơn nữa, các nữ tử mất tích đều đã được tìm thấy toàn bộ ở một bãi tha ma hoang phế ngoài thành.

 

Bởi vì các t.h.i t.h.ể đều đã thối rữa nghiêm trọng, lại còn bị lột da, không biết hình dạng ra sao, hiện tại người nhà của các nạn nhân mất tích đều đang chờ nhận t.h.i t.h.ể về mai táng.

 

Cho nên Kinh Triệu Doãn đành phải sai người chuyển toàn bộ t.h.i t.h.ể đến nghĩa trang.

 

Chờ Kỷ Vân Thư tỉnh lại, sẽ đến vẽ lại chân dung.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Để mau chóng kết thúc vụ án này.

 

Nhưng từ đầu đến cuối, cũng không có ai nhắc đến Cảnh Dung.

 

Buổi tối!

 

Kỷ Vân Thư ngồi trước gương, suy đi nghĩ lại hồi lâu, đợi hai nha đầu vào thay nước.

 

Nàng liền hỏi một câu: “Vương gia người đâu?”

 

Hai nha đầu nhìn nhau một cái, rụt cổ lại.

 

“Rốt cuộc Vương gia đang ở đâu?” Giọng Kỷ Vân Thư nhấn mạnh.

 

“Kỷ tiên sinh, người đừng hỏi nữa, Vương gia ngài ấy…”

 

“Nói đi!”

 

“Vương gia bị thương, hiện tại… vẫn còn hôn mê bất tỉnh.” Nha đầu cúi đầu trả lời.

 

Bị thương?

 

Tim Kỷ Vân Thư đột nhiên thắt lại, đứng dậy, nắm lấy cánh tay nha đầu đó hỏi: “Là bị thương khi cứu ta sao?”

 

Nha đầu gật đầu: “Nô tỳ cũng là nghe nói, nói là Vương gia khi cứu tiên sinh, bị đồ vật rơi trúng, bị thương ở đầu và vai, nhưng vẫn kiên trì cứu tiên sinh ra, sau đó liền ngất đi. Nhưng có Mộ Nhược công tử ở đó, Vương gia sẽ không sao đâu.”

 

Lời vừa dứt, Kỷ Vân Thư buông nha đầu đó ra, chạy ra khỏi phòng.

 

“Kỷ tiên sinh…”

 

Mặc cho đám nha đầu đuổi theo la hét, Kỷ Vân Thư vẫn không hề quay đầu lại, đi thẳng về phía sân của Cảnh Dung.

 

Trong phòng chính viện!

 

Cảnh Dung tựa vào giường, mới tỉnh lại không lâu, sắc mặt tái nhợt, trên đầu và cánh tay đều quấn băng gạc.

 

Mộ Nhược thì ở một bên, thong thả giã t.h.u.ố.c trong tay, chỉ để lại cho Cảnh Dung một bóng lưng thẳng tắp.

 

“Dụ Hoa Các hôm nay thế nào?”

 

Bỗng chốc, Cảnh Dung hỏi một câu bằng giọng yếu ớt.

 

“Có tiểu đồng trông coi, buôn bán cũng khá tốt.”

 

“Bổn vương ngày mai phái người đi dỡ, thế nào?”

 

Dù giọng Cảnh Dung đầy vẻ mỏng manh, nhưng cái khí thế uy h.i.ế.p bức người đó vẫn khiến người ta phải khiếp sợ.

 

Chỉ thấy động tác giã t.h.u.ố.c của Mộ Nhược dừng lại, hắn xoay người, đối diện với tầm mắt của ngài.

 

Hỏi: “Cái tính xấu này của ngươi, khi nào mới có thể sửa đây? Dụ Hoa Các của ta, đã trêu chọc gì ngươi?”

 

Cảnh Dung cụp mắt xuống, khẽ thở hổn hển một hơi, lạnh lùng nói: “Ta đã nói, trong vòng ba ngày, nếu ngươi không xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ cho người dỡ Dụ Hoa Các của ngươi, không phải chỉ nói suông đâu.”

 

Lý lẽ hùng hồn!

 

Dù sao cũng là Vương gia, nói lời phải giữ lời.

 

Mộ Nhược cười cười, nhún vai: “Dỡ thì dỡ đi, dù sao cũng là của lão già kia để lại, ta đã sớm muốn đóng cửa rồi. Nhưng nếu ngươi đã muốn dỡ, chi bằng phá sạch đi cho xong.”

 

“Cha ngươi có người con trai như ngươi, thật là đáng thương.”

 

“Đúng vậy, cho nên lão già đó hai chân vừa duỗi, đã c.h.ế.t thẳng cẳng, đi hưởng phúc rồi.”

 

Nghe hắn nói vậy, Cảnh Dung lắc đầu, khóe miệng lại nhếch lên một đường cong.

 

“Ta mà là cha ngươi, thật sẽ bị ngươi chọc tức đến mức từ trong quan tài bò dậy.”

 

“Ngươi thì giỏi rồi.” Mộ Nhược liếc ngài một cái.

 

Đứng dậy, đi đến bên giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhìn Cảnh Dung đầy thương tích, Mộ Nhược thở dài một tiếng, nói với giọng dạy dỗ: “Ngươi nói xem, một Vương gia đường đường, vì cứu một nữ nhân mà suýt chết, có đáng không? Nếu không phải bản công tử ta diệu thủ hồi xuân, ngươi đã sớm ngồi uống trà ở chỗ Diêm Vương rồi.”

 

Sắc mặt Cảnh Dung lạnh lùng, nhưng lại vô cùng nghiêm túc nói: “Đương nhiên là đáng. Nếu lúc đó, nàng thật sự đã chết, có lẽ ta cũng sẽ c.h.ế.t theo.”

 

“Có khoa trương như vậy không?”

 

“Ngươi sẽ không hiểu đâu.”

 

“Phải, ta không hiểu. Cho nên nói, thứ tình yêu này, tựa như một loại độc dược, một khi đã dính vào, thì chỉ có con đường chết.” Mộ Nhược liếc ngài một cái đầy khinh thường.

 

Cảnh Dung không để ý đến hắn.

 

“Đúng rồi.” Mộ Nhược đột nhiên nói: “Ngươi đoán xem, ta đã cùng ai về kinh?”

 

“Không muốn đoán!”

 

Cảnh Dung lạnh lùng đáp lại một câu.

 

Mộ Nhược cảm thấy vô cùng nhàm chán: “Sao ngươi vẫn nhàm chán như trước vậy.”

 

“Ngươi biết tính ta mà.”

 

“Phải, cũng chỉ có ta biết. Nếu không, tảng đá lạnh như ngươi, ai mà cạy ra nổi chứ!”

 

Hai người cãi nhau, cũng không phải là chuyện nhất thời.

 

Mộ Nhược đơn giản ngồi xuống bên giường, người ghé sát lại trước mặt ngài, cười gian một tiếng, không chịu từ bỏ, tiếp tục truy vấn: “Ngươi thử đoán xem, ngươi nhất định đoán được, người đó ngươi cũng quen.”

 

“Đã nói không đoán!”

 

“Thôi, thôi.” Mộ Nhược phẩy tay: “Thật không hiểu, sao ta lại có thể mặc chung một cái quần thủng đ.í.t mà lớn lên với một tên cục mịch như ngươi.”

 

Thật bất đắc dĩ, nhưng dừng một chút, hắn vẫn không nhịn được mà thốt ra hai chữ.

 

“Khổng Ngu.”

 

Khổng Ngu!

 

Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt Cảnh Dung đột nhiên tối sầm lại, nhưng không nhìn ra được tâm tư của ngài.

 

Một lúc lâu sau, Cảnh Dung mới hỏi: “Nàng không phải đang ở Thanh Sơn Cư sao?”

 

“Đúng vậy, một năm nay, nàng theo mẹ ở Thanh Sơn Cư ăn chay. Lần này trở về, ngươi hẳn là biết có ý gì rồi chứ? Tấm lòng của Khổng cô nương đối với ngươi, ngươi hẳn là sớm đã biết.”

 

“Ngươi muốn nói gì?”

 

“Ngươi đừng giả vờ hồ đồ với ta nữa. Khổng cô nương dù sao cũng xuất thân danh môn, lại là cháu ngoại gái ruột của cố Tuyên Xu Hoàng hậu. Hôn sự của các ngươi, chỉ cần Khổng cô nương đồng ý, mẹ nàng lại đến chỗ Hoàng thượng xin một đạo thánh chỉ, thì coi như đã định, không đến lượt ngươi quyết.”

 

Khổng gia tuy có hơi sa sút, nhưng dù sao đi nữa, vẫn là nhà mẹ đẻ của Tuyên Xu Hoàng hậu, Hoàng thượng tự nhiên cũng sẽ nể mặt Khổng gia vài phần.

 

Trong lòng mỗi người đều có một cái gai, Cảnh Dung cũng không ngoại lệ.

 

Khổng Ngu chính là cái gai trong lòng ngài!

 

Hít một hơi sâu, Cảnh Dung quay đi: “Mộ Nhược, người khác không rõ, chẳng lẽ ngươi cũng không rõ sao?”

 

Mộ Nhược đương nhiên là rõ!

 

Hắn từ nhỏ đã lớn lên cùng Cảnh Dung, đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng ngài.

 

Ngửa đầu thở dài một hơi, khẽ lắc đầu, cố làm ra vẻ tiếc nuối.

 

Vừa nói: “Xem ra, là thiếp có tình, lang vô ý a! Nhưng mà, ta thấy Khổng Ngu cô nương rất tốt, so với Kỷ cô nương kia, tốt hơn ngàn vạn lần.”

 

“Vậy sao? Nhưng theo ta thấy, không ai có thể sánh bằng Vân Thư.”

 

Cảnh Dung nghiêm túc vô cùng!

 

Mộ Nhược nheo mắt, xem xét Cảnh Dung một lượt, xấu xa nói: “Tên nhóc nhà ngươi, thì ra thật sự sẽ vì một nữ tử mà động lòng à. Ta còn tưởng rằng, ngươi là tảng đá lạnh lùng, ngoan cố nhất mọc ra từ trong núi sâu chứ.”

 

“Người sẽ thay đổi.”

 

“Vậy ngươi thay đổi cũng nhanh quá rồi. Ta chỉ tò mò, vị Kỷ cô nương kia rốt cuộc có gì tốt? Ngươi thế mà không cần Khổng Ngu cô nương, lại muốn nàng?”

 

Đôi môi tái nhợt của Cảnh Dung chỉ nói: “Có lẽ ta giống như lời ngươi nói, thật sự đã trúng độc, hơn nữa là kịch độc, nhưng ta cam tâm tình nguyện.”

 

Trời ạ!

 

Khoe khoang!

 

Mộ Nhược vỗ vỗ đùi ngài, đứng dậy, trở lại bên bàn.

 

Vừa nói: “Tảng đá lạnh sắp nở hoa rồi!”