Tư thế ám muội này thật sự quá khêu gợi. Bốn mắt giao nhau, một người cười đầy trêu chọc, một người kinh ngạc xấu hổ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Rõ ràng, Kỷ Vân Thư thuộc về vế sau.
Tiểu thư sinh này, quả thật tuấn tú!
Trong lòng dâng lên một ý định trêu đùa, Cảnh Dung nói: “Eo của tiên sinh thật nhỏ, nếu mấy chiếc đèn lồng trên gác mái này tắt đi, bổn vương thật sự sẽ tưởng mình đang ôm một nữ nhân.”
Câu nói này khiến Kỷ Vân Thư bừng tỉnh. Nàng nâng tay lên, vung hai tay áo dài, dùng hết sức đẩy hắn ra, thoát khỏi sự trói buộc.
“Vương gia xin hãy tự trọng!”
Thay đổi hẳn vẻ e thẹn lúc nãy, Kỷ Vân Thư có chút tức giận!
Cảnh Dung lại mặt không đổi sắc: “Đêm đông se lạnh, yên tĩnh… đùa một chút cũng không được sao?”
Đồ không biết xấu hổ!
“Vương gia nói đùa cũng nên có chừng mực chứ? Hai đại nam nhân ôm nhau, bị người khác nhìn thấy, Vương gia không biết xấu hổ, tiểu nhân còn cần thể diện.” Giọng Kỷ Vân Thư không mấy thiện cảm.
Thấy thật sự đã chọc giận nàng, Cảnh Dung nhíu mày, lại lộ ra vẻ hài lòng: “Cứ tưởng tiên sinh thật sự là người ít nói thanh đạm, lạnh lùng như cây tùng trong giá rét, thì ra…” Hắn cúi đầu đến gần nàng, cười xấu xa: “Tiên sinh cũng biết tức giận à, hay thật!”
Hay cái em gái ngươi ấy!
Kỷ Vân Thư dùng ánh mắt lạnh lẽo trừng hắn một cái, đè nén lửa giận, bình tĩnh nói: “Dung Vương, thời gian không còn sớm, ngài và ta ở đây đấu võ mồm, chẳng phải là phụ lòng tiểu thư Chu gia còn chưa được hạ táng sao?”
“Cũng phải, việc quan trọng là chính.” Cảnh Dung tỉnh táo lại, gật đầu.
“Dung Vương nói muốn giúp đỡ, vậy phiền Dung Vương ở lại trên gác mái này, tiểu nhân xuống dưới một chuyến. Lát nữa ngài tìm cách trốn đi, chỉ cần không để ta nhìn thấy là được.”
“Ngươi đang làm khó bổn vương? Gác mái này không thể trốn người được.” Cảnh Dung phản bác.
Tiểu thư sinh này không lẽ đang trả thù mình.
Kỷ Vân Thư đã xoay người chuẩn bị xuống lầu, không quay đầu lại mà ném một câu: “Đó là chuyện của Vương gia, động não đi.”
Tiếng nói xa dần, người đã xuống lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỷ Vân Thư đi đến hoa viên phía sau, cách gác mái một khoảng, cũng chính là nơi Kiều Tâm lúc đó đi qua.
Chọn được vị trí, nàng nhướng mi nhìn lên gác mái, nhưng trống không, không thấy Cảnh Dung đâu.
Vì thế, nàng lại đi đến một chỗ khác trong hoa viên, vẫn không thấy ai trên gác mái!
Đang thắc mắc vị Phật ranh ma kia trốn đi đâu, thì thấy Cảnh Dung từ trên đỉnh gác mái nhảy xuống, vững vàng đáp xuống trước mặt nàng.
Kỷ Vân Thư chỉ khẽ chớp mắt, bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: “Vương gia vừa rồi trốn ở đâu?”
“Tiên sinh thông minh như vậy, đoán không ra sao?”
“Đoán không ra.”
Cảnh Dung cảm thấy mất hứng, đưa tay chỉ lên nóc nhà: “Loại nóc nhà hình tam giác này, chỗ nhô lên ở giữa vừa đủ để trốn một người, dù người ở dưới nhìn từ hướng nào cũng không thấy.”
Kỷ Vân Thư lúc này mới giật mình!
Khung nóc nhà hình tam giác vốn là phong cách kiến trúc cổ đại, không ngờ mình lại bỏ qua điểm này.
“Cho nên, hung thủ biết võ công.”
Kỷ Vân Thư kết luận, chính mình cũng có chút kinh ngạc.
Phản ứng kinh ngạc của nàng lại khiến Cảnh Dung có chút bất ngờ, trầm mắt hỏi: “Ngươi kinh ngạc cái gì?”
“Ta kinh ngạc… hung thủ có lẽ không chỉ có một người.”
“Có căn cứ gì?” Cảnh Dung nghiêm mặt.
Kỷ Vân Thư trong lòng cân nhắc một chút, nói: “Sau khi tiểu thư Chu gia chết, có dấu vết bị người ta nâng cánh tay kéo lê, vì vậy mới dẫn đến vai cô ấy có một vết sưng phồng. Mà nguyên nhân hình thành vết sưng này, nhất định là do một người sức yếu dùng hết toàn lực kéo lê mới có thể hình thành. Nhưng một người có thể nhảy lên nóc nhà, biết võ công, sức lực tuyệt đối sẽ không nhỏ, hơn nữa lúc kéo lê Chu tiểu thư cũng không thể nào phải dùng hết toàn lực.”
Cảnh Dung nheo đôi mắt dài hẹp lạnh lẽo, cũng chìm vào trong màn sương mù dày đặc này!
Vụ án, quả thật càng ngày càng thú vị!