Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 206: Đêm động phòng hoa chúc



Những lời đường mật như vậy, là những gì Kỷ Bùi chưa bao giờ nói.

 

“Những lời ngươi nói, là thật sao?” Nàng hỏi.

 

“Chắc chắn như đinh đóng cột.”

 

“Vậy nếu thật sự có một ngày như vậy, ngươi phải vì ta mà phản bội cả thiên hạ, cho dù m.á.u chảy thành sông, thương vong vô số, ngươi cũng nguyện ý?”

 

“Nguyện ý!”

 

Nước mắt Kỷ Vân Thư trào ra khỏi mi!

 

Cảnh Dung lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng, ôm nàng vào lòng một cách thâm tình, đôi tay siết chặt.

 

“Vân Thư, bổn vương cam đoan với ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không trở thành một Kỷ Bùi thứ hai, ngươi cũng vĩnh viễn không cần lo lắng về điều đó.”

 

Một Kỷ Bùi thứ hai!

 

Một người đã rời xa nàng hai năm, mà không quay lại tìm nàng!

 

Nàng yên lặng tựa vào lồng n.g.ự.c hắn, lại một lần nữa tham lam.

 

Hồi lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn chiếc cằm góc cạnh của Cảnh Dung, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, xoay người đi, che lấy lồng n.g.ự.c mình.

 

“Đã khuya rồi, ngươi vẫn nên về phủ trước đi.”

 

“Hôm nay ta ở lại.” Cảnh Dung trực tiếp xoay người nàng lại, nói: “Yên tâm, ngươi ngủ phòng của ngươi, ta ngủ phòng của ta, dù sao hôm nay ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai…”

 

“Ngày mai cũng không được!” Nàng lập tức nói.

 

Cảnh Dung lập tức cười!

 

Cong đầu ngón tay, gõ nhẹ lên trán nàng: “Tiểu nha đầu, ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta nói ngày mai có việc, buổi tối không qua được, ngươi nhớ ăn cơm đầy đủ, dù sao, ngươi cũng quá gầy.”

 

Chết tiệt!

 

Là nàng nghĩ nhiều sao?

 

Kỷ Vân Thư vẻ mặt xấu hổ, nghiêng người đi, tai đều đỏ bừng, cúi đầu, thật muốn c.ắ.n lưỡi tự tử.

 

Cảnh Dung thật sự càng nhìn nàng càng yêu thích, vung tay lên, ôm lấy nàng từ phía sau, miệng ghé sát vào vành tai nàng.

 

Nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, đêm động phòng hoa chúc, đêm dài từ từ, bổn vương không vội.”

 

“Đồ khốn.”

 

Nàng dùng khuỷu tay thúc mạnh vào hắn một cái.

 

Đau đến Cảnh Dung nhíu mày.

 

“Dám mưu sát thân phu?”

 

“Ai bảo ngươi khốn nạn như vậy!”

 

“Vậy ngươi thử lại xem?”

 

“Thử lại thì thế nào!”

 

Nàng lại lần nữa giơ tay lên, chuẩn bị đ.á.n.h về phía Cảnh Dung, mà khi ánh mắt nhìn thấy người phía sau Cảnh Dung, nàng khựng lại, buông tay xuống.

 

“Nhị tỷ?”

 

Cảnh Dung cằm đều rớt xuống.

 

Ai là nhị tỷ của ngươi chứ!

 

Ta là nam nhân của ngươi.

 

Là phu quân của ngươi.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Nhưng ngay sau đó mới phản ứng lại, theo tầm mắt của Kỷ Vân Thư quay người nhìn lại.

 

Thì ra, là Kỷ Uyển Hân!

 

Không biết từ khi nào, nàng ta đã xuất hiện ở đây.

 

Kỷ Uyển Hân thấy cảnh không nên thấy, vẻ mặt “ngượng ngùng”, cúi đầu, đi tới, hành lễ với Cảnh Dung.

 

“Tham kiến Vương gia.”

 

Cuộc vui bị cắt ngang, Cảnh Dung đương nhiên không vui, nhưng nữ nhân này dù sao cũng là tỷ tỷ của Kỷ Vân Thư, tương lai cũng là người một nhà.

 

Liền khách sáo nói: “Nơi này không phải trong triều đình, không cần hành lễ.”

 

“Tạ vương gia.”

 

Kỷ Uyển Hân sắc mặt nhợt nhạt, ngước mắt nhìn Cảnh Dung một cái, rồi lại hoảng loạn dời đi, ngược lại dừng trên người Kỷ Vân Thư.

 

Đoán được Kỷ Uyển Hân muộn như vậy mà đến, chắc chắn là có việc, Kỷ Vân Thư liền kéo kéo y phục của Cảnh Dung.

 

“Vương gia có thể tránh mặt một chút không?”

 

“Cái gì?”

 

Ngươi tai có vấn đề à?

 

Kỷ Vân Thư lại nói: “Chuyện giữa nữ nhân, Vương gia ở đây, có phải là không tốt lắm không?”

 

“Có gì không tốt?”

 

Giọng điệu mang theo ý trêu chọc.

 

Kỷ Vân Thư trừng mắt nhìn hắn một cái, Cảnh Dung thì cười cợt nhả đáp lại nàng, sau đó lại ghé sát vào trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Vậy… lát nữa ta lại đến tìm ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lăn đi!

 

Cảnh Dung liền lăn đi!

 

Kỷ Uyển Hân nhìn xung quanh những chiếc đèn lồng đỏ, khóe môi nở nụ cười: “Nơi này, là ngươi bài trí sao?”

 

Kỷ Vân Thư: “Không phải!”

 

“Vậy là Dung Vương? Không ngờ, hắn lại lãng mạn như vậy, còn tưởng rằng tất cả hoàng tử đều lạnh lùng.”

 

Giọng điệu nhẹ nhàng.

 

Khiến người ta thương hại!

 

Kỷ Vân Thư xấu hổ cười cười, kéo nàng vào phòng ngồi xuống, rót một chén trà nóng.

 

“Đã muộn thế này rồi, sao ngươi lại đến đây?”

 

“Hôm nay vội vàng gặp mặt, chúng ta cũng chưa nói được gì, nghĩ vậy, nên đến thăm ngươi.” Nói xong, lại vội nói: “Phải rồi, ngươi và Dung Vương?”

 

“Không có gì.” Kỷ Vân Thư đáp.

 

Kỷ Uyển Hân thì vẻ mặt như đã nhìn thấu tất cả, nhìn nàng: “Nơi này lại không có người ngoài, ngươi không ngại nói thật với ta đâu.”

 

Nàng không nói.

 

“Vậy… ngươi đã định không đợi Kỷ Bùi nữa?”

 

Xem ra, Kỷ Lê cũng không có nói với người nhà Kỷ gia về chuyện của Tử Tô Lạc.

 

Mà nhắc đến Kỷ Bùi, mặt Kỷ Vân Thư lại trầm xuống, trong khoảnh khắc, lại mang theo một nụ cười chua xót.

 

Nói: “Qua rồi, chính là qua rồi đi, không thể quay lại.”

 

“Ngươi có thể nghĩ thông suốt, cố nhiên là tốt, ngược lại vị Vương gia này lúc ở Cẩm Giang, đã đối xử với ngươi không tệ, các ngươi nếu thành đôi, cũng coi như một giai thoại.”

 

Giai thoại?

 

Sợ là con đường dài đằng đẵng, đầy gai góc!

 

“Thôi, không nói chuyện của ta nữa.” Kỷ Vân Thư chuyển chủ đề: “Ngươi đến đây tìm ta, đại ca và đại tỷ có biết không?”

 

Kỷ Uyển Hân lắc đầu: “Ta lén ra ngoài.”

 

“Vậy ngươi vẫn nên mau chóng về đi, kẻo vì ta mà liên lụy đến ngươi.”

 

“Ta chỉ là muốn đến thăm ngươi, chúng ta đã lâu không gặp.” Nói xong, lại thở dài một tiếng, kéo tay Kỷ Vân Thư, nói: “Vân Thư, thật sự là khổ cho ngươi, ngươi căn bản không làm sai điều gì, nhưng lại bị đổ lỗi lên đầu, trong lòng ngươi, chắc cũng rất khổ sở phải không.”

 

Khổ sở?

 

Nàng cười cười: “Chuyện đã qua rồi, ta cũng không để bụng nữa.”

 

“Nhưng dù thế nào, ngươi vẫn luôn là tam muội muội của ta, không ai có thể thay đổi sự thật này.”

 

Vô cùng nghiêm túc!

 

Kỷ Vân Thư thì lại mỉm cười đáp lại, không biết nói gì.

 

Một lát sau, Kỷ Uyển Hân liền dừng ánh mắt trên mặt nàng, rất vui vẻ nói: “Ta thấy vết sẹo trên mặt ngươi đã lành rồi, trời cao công bằng, người tốt cuối cùng cũng có hậu báo.”

 

“Có lẽ vậy.”

 

“Thật ra ta đến đây, còn có một việc nữa, ngươi cũng biết tính tình của đại tỷ, chuyện hôm nay, là do vận may của tỷ ấy tốt, nếu không, thật sự đã gây họa lớn rồi.” Kỷ Uyển Hân vẻ mặt hận sắt không thành thép.

 

Thực sự, là vận may của Kỷ Mộ Thanh tốt.

 

Sinh ra ở Kỷ gia, có hai người ca ca lợi hại.

 

Nếu không, lúc này đã sớm bị Lương Tông Chính một đao c.h.ặ.t đ.ầ.u rồi.

 

Kỷ Vân Thư: “Không nhắc nữa, nhị tỷ, ngươi vẫn nên mau chóng về đi, trời đã muộn thế này, thân thể ngươi cũng không tốt, đừng để bị cảm lạnh.”

 

“Vậy, ta có rảnh lại đến thăm ngươi. Nghe nói gần đây ngươi đang điều tra án, phải ở lại đây, tướng quân phủ cách đây cũng không xa. Đại tỷ phải chuẩn bị cho việc tuyển chọn Thái tử phi, chắc cũng không quản được ta, ta có thể thường xuyên đến thăm ngươi.”

 

“Ừm!”

 

“Ngươi cũng đừng tiễn ta, ngoài cửa có xe ngựa.”

 

Nói rồi đứng dậy, tay lại không cẩn thận đụng phải chén trà.

 

Cả chén trà đổ ra bàn, nước trà b.ắ.n lên tay nàng.

 

A ——

 

Nóng quá!

 

Trên tay lập tức đỏ lên một mảng.

 

Kỷ Vân Thư vội vàng nâng tay nàng lên, quan tâm hỏi: “Có phải rất đau không, ta đi lấy thuốc.”

 

“Không cần, không đau lắm, ta về xử lý là được.”

 

“Hay là…”

 

“Thật sự không có việc gì.”

 

Nàng rút tay ra khỏi tay Kỷ Vân Thư.

 

Nhưng ——

 

Kỷ Vân Thư lại vừa hay nhìn thấy, trên đầu ngón tay thanh tú của nàng có một vết cắt nhỏ màu đỏ.