Mà lúc này ở Đông Cung, một khung cảnh ca múa thái bình, không ít đại thần vội vã đến Đông Cung tặng quà, món nào cũng to hơn món nào!
Các thái giám cung nữ cũng đang bận rộn chuẩn bị điểm tâm và trà nước, tiếp đón từng người một.
Sợ không chu toàn.
Hoàng thượng vì đau yếu không dậy nổi, không thể đến. Tiêu Phi vì sau khi ngất xỉu trong trận hỏa hoạn, thân thể cũng yếu đi vài phần, nên cũng không đến.
Lúc này, Thái tử mặc hồng bào đứng ngoài cửa Đông Cung, đứng xa xa nhìn kiệu hoa đỏ thẫm được khiêng đến. Theo lời bà mối, đầu tiên là đá cửa kiệu, rồi mới kéo rèm ra, sau đó cẩn thận dùng dải lụa đỏ dắt Thái tử phi ra ngoài.
Hình ảnh vô cùng đẹp!
Pháo chiêng trống đồng loạt vang lên, ngày càng vang dội.
Thái tử trước sau vẫn giữ nụ cười khiêm tốn, dắt Thái tử phi của mình vào Đông Cung.
Đại hôn diễn ra theo đúng nghi lễ, dưới sự chứng kiến của mọi người. Cuối cùng, Khổng Ngu được đưa vào nội tẩm, ngồi trên giường, chờ đợi vị phu quân tương lai của mình vào động phòng.
Nhưng bên ngoài, Thái tử sau khi kính xong một vòng rượu liền rời khỏi tiệc, không phải đi đến phòng tân hôn, mà là đến thiên điện của Đông Cung.
Thân vệ của Cảnh Hoa mặc áo giáp đang chờ ở thiên điện, tay còn cầm một thanh kiếm, vô cùng khí thế.
Vào sau, Cảnh Hoa liền trực tiếp cởi bỏ hồng bào trên người, ném xuống đất.
Thì ra—
Bên trong mặc một bộ thái tử bào màu vàng chanh!
Hình rồng trên đó lại được thêu theo quy cách của đế vương.
“Thế nào rồi?” Cảnh Hoa hỏi.
Thân vệ cúi đầu nói: “Toàn bộ đã được bố trí xong, chỉ chờ Thái tử ra lệnh.”
“Bây giờ xuất phát.”
“Vâng!”
Cảnh Hoa khi nói chuyện, từ trên giá lấy một thanh kiếm, nhưng nhìn thanh kiếm trong tay, lòng hắn lại đột nhiên có vài phần do dự.
Thanh kiếm này là do Kỳ Trinh Đế thời trẻ chinh chiến đoạt được, cố ý ban cho hắn.
Hắn vuốt ve những hoa văn loang lổ trên chuôi kiếm, những đường nét lồi lõm dường như truyền vào tay hắn một sự lạnh lẽo, khiến cho trái tim đang tàn nhẫn của hắn dần dần có chút d.a.o động.
Cho đến khi—
Thân vệ bên cạnh nhắc nhở hắn một câu: “Thái tử, đây là thời cơ tốt nhất, muộn nữa là không kịp.”
Hắn đột nhiên bừng tỉnh.
Siết chặt thanh kiếm trong tay.
“Đi!”
Thanh thế hùng hậu!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Trước điện của Đông Cung náo nhiệt phi thường, căn bản không ai chú ý đến cơn mưa m.á.u sắp xảy ra!
Cảnh Dung từ nhà giam của Đại Lý Tự ra, dưới sự giúp đỡ của Dư đại nhân, thuận lợi vào cung, mặc một bộ thái giám phục không bắt mắt, lén lút đến cửa sau của Đông Cung.
Mắt thấy cửa lớn mở ra, Thái tử và mấy thân vệ từ bên trong đi ra.
Cảnh Dung đang định qua đó ngăn cản, nào ngờ, tay đột nhiên bị một lực giữ lại.
Quay đầu lại, thế mà phát hiện là Kỷ Vân Thư!
Kỷ Vân Thư hai tay siết chặt lấy hắn, liếc nhìn về hướng Thái tử, rồi quay lại lắc đầu với hắn.
“Chàng không thể qua đó.”
Cảnh Dung có một khoảnh khắc sững sờ: “Sao nàng lại ở đây?”
“Ta đã bảo Lang đại ca đến Đại Lý Tự tìm chàng, nhưng chàng lại không có ở đó. Ta nghĩ, chàng chắc chắn ở đây, nên đã bảo Lang đại ca đưa ta vào cung.”
“Nàng nếu biết ta sẽ xuất hiện ở đây, thì nên biết ta muốn làm gì.”
“Ta biết!” Kỷ Vân Thư chắc chắn: “Việc này không thể quay đầu lại được nữa, là Thái tử tự mình lựa chọn.”
Nghe những lời như vậy, Cảnh Dung tức giận, hất nàng ra, không thể tin được.
“Đây là cách nàng cứu ta sao?”
“Ta…”
“Để Thái tử vây cung, vì ta gánh tội danh. Kỷ Vân Thư, mệt cho nàng nghĩ ra!” Cảnh Dung giận dữ mắng.
Khó có thể tưởng tượng, Kỷ Vân Thư sẽ dùng cách này để cứu mình.
Trong lòng Kỷ Vân Thư như bị kim châm, nước mắt và uất ức cùng nhau nuốt vào bụng, thái độ kiên quyết nói: “Thái tử tạo phản là điều tất yếu, cho dù không phải hôm nay, cũng sẽ có một ngày. Chỉ cần có thể cứu chàng, ta sẽ không tiếc.”
Nữ tử trước mắt này, có chút xa lạ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong phút chốc, có chút nói không nên lời.
Kỷ Vân Thư tiếp tục nói: “Diệc Vương đã hứa với ta, sẽ dốc hết sức mình bảo vệ tính mạng của Thái tử, hắn sẽ làm được. Mà chàng bây giờ đi ngăn cản cũng vô ích.”
Trong lòng Cảnh Dung run lên một chút.
“Thì ra, nàng và Cảnh Diệc thật sự đã đạt được giao dịch. Kỷ Vân Thư, nàng nói cho ta biết, nếu không phải ta phát hiện ra điều khác thường, nàng có định giấu ta cả đời không?”
Kỷ Vân Thư không còn lời nào để nói!
Đối với Cảnh Dung, người đưa ra ý tưởng cho Cảnh Diệc để Thái tử vây cung chính là nàng, Kỷ Vân Thư. Mục đích là để đổi lấy sự an toàn của Cảnh Dung.
Nhưng hắn nào biết, đây căn bản là kế hoạch do Cảnh Diệc đã sắp đặt từ trước. Mà giao dịch thực sự là—
Nàng đồng ý rời bỏ Cảnh Dung, đi theo Diệc Vương, để đổi lấy sự an toàn cho Cảnh Dung.
Thấy nàng không nói, Cảnh Dung đẩy nàng ra, lùi lại hai bước, trong mắt toàn là thất vọng.
Hắn nói: “Nếu phải dùng mạng của Thái tử để đổi lấy mạng của ta, Kỷ Vân Thư, ta thà c.h.ế.t còn hơn.”
Nói xong, hắn định đi đuổi theo Thái tử.
Nhưng Kỷ Vân Thư trực tiếp giang hai tay ra, chắn trước mặt hắn, hai mắt đỏ hoe.
“Không kịp nữa rồi, binh mã của Thái tử lúc này đã bao vây Phụ Dương điện. Cảnh Dung, nghe ta, mau rời khỏi cung đi. Việc này không liên quan gì đến chàng, đây là chuyện giữa Thái tử và Diệc Vương. Hơn nữa Thái tử bức vua thoái vị, cho dù Hoàng thượng có tức giận đến đâu cũng không nỡ lòng g.i.ế.c hắn, chỉ phế truất ngôi vị Thái tử của hắn thôi. Diệc Vương cũng sẽ cầu tình. Nhưng chàng thì khác, nếu chuyện ở Thừa Khánh Điện không có bằng chứng, chàng sẽ chết.”
Không kìm được mà rơi nước mắt!
Mà lời này không phải không có lý!
Cảnh Hoa dù sao cũng là đứa con mà Hoàng thượng yêu thương nhất, dù thế nào cũng sẽ không nỡ lòng g.i.ế.c hắn!
Cảnh Dung cảm thấy vô cùng nực cười.
Trong lòng thất vọng cũng biến thành đau lòng.
Giờ này khắc này, cách đó không xa hơn mười thái giám xách đèn lồng đang đi về phía này. Nếu bị phát hiện Cảnh Dung, thì trên đầu hắn tội càng thêm tội, chính là vượt ngục!
Kỷ Vân Thư căng thẳng nói: “Mau ra khỏi cung đi, muộn nữa, Phụ Dương điện vừa xảy ra chuyện, cổng thành sẽ bị phong tỏa, đến lúc đó sẽ không ra được.”
Cảnh Dung nhìn về phía mười mấy thái giám đang đi tới, ánh mắt lại rơi xuống người Kỷ Vân Thư, cười lạnh.
Nụ cười đó, giống như một đóa hoa có gai kỳ lạ trong đêm đen.
Đâm vào lòng Kỷ Vân Thư đau nhói.
“Kỷ Vân Thư, nàng nhớ kỹ, giờ này ngày này, không chỉ là lựa chọn của Thái tử, mà cũng là lựa chọn của nàng.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Khi bóng dáng từ từ khuất khỏi tầm mắt của Kỷ Vân Thư…
Nàng cuối cùng cũng không kìm được mà rơi nước mắt.
Ngoài điện Phụ Dương.
Thị vệ của Đông Cung bao vây đại điện, như một bức tường không lọt gió.
Cảnh Hoa đứng ngoài cửa nội tẩm, nhìn cánh cửa khắc hoa đang đóng chặt trước mặt, hồi lâu vẫn không có dũng khí đẩy ra.
Hắn đặt thanh kiếm của mình ở cửa, bưng một chén t.h.u.ố.c do thân vệ đưa qua, lúc này mới sai người mở cửa đi vào.
Nội tẩm rất tối, chỉ điểm hai ngọn nến.
Trương Toàn vừa lúc đỡ Kỳ Trinh Đế từ trên giường đến ngồi xuống ghế dài bên lò sưởi.
Cảnh Hoa thì bưng chén t.h.u.ố.c trong tay đi tới, vì hai tay hơi run nên t.h.u.ố.c trong chén cũng thoáng sóng sánh ra ngoài.
Hắn đặt t.h.u.ố.c xuống, chắp tay: “Phụ hoàng.”
Kỳ Trinh Đế nhìn hắn, hỏi: “Hôm nay con đại hôn, tại sao lại xuất hiện ở đây?”
“Nhi thần biết phụ hoàng không khỏe, nên đến xem, cố ý mang đến một chén t.h.u.ố.c cho phụ hoàng dùng.”
Gương mặt ẩn trong bóng tối của Kỳ Trinh Đế nghiêng nghiêng, nhìn chén t.h.u.ố.c trên bàn, trong lòng đã hiểu rõ.
“Có lòng.” Ngài nói một câu.
“Đây là việc nhi thần nên làm.”
“Cảnh Hoa!”
Giọng nói yếu ớt gọi hắn một tiếng.
Cảnh Hoa lại một lần nữa cúi đầu chắp tay: “Nhi thần có mặt.”
Kỳ Trinh Đế thì ho nhẹ vài tiếng, hỏi:
“Con còn nhớ, lúc trước khi trẫm phong con làm Thái tử, đã nói gì với con không?”