Nàng không hiểu!
Những thứ này đều là nàng tùy tiện lật mấy quyển sách Phật pháp, xem qua vài lần rồi ghi nhớ khi đang thu thập tài liệu khảo cổ.
Kỷ Vân Thư nói: “Người ta hiểu Phật cả đời, nhưng đến c.h.ế.t cũng không thể hiểu được chân lý của Phật. Cái gọi là trong lòng có Phật, chẳng qua chỉ là tự an ủi mình thôi.”
“…” Khổng phu nhân không nói.
“Tại hạ chỉ muốn hỏi phu nhân một câu, phu nhân tin Phật là vì điều gì?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Á!
Chưa từng có ai hỏi Khổng phu nhân câu hỏi này. Gương mặt thanh nhã của bà thoáng lộ vẻ mờ mịt và kinh ngạc.
Rất lâu sau—
Bà đáp: “Phật, chỉ là Phật. Nhưng không có Phật, ta cũng không biết mình là gì.”
“Bà vẫn là một người mẹ mà.”
Như một lời thức tỉnh người trong mộng, sắc mặt Khổng phu nhân biến đổi, bà ngồi dậy từ trên đất.
Kỷ Vân Thư cũng thuận tiện đỡ bà một tay, cùng đứng dậy.
Khi đứng dậy, Khổng phu nhân có vẻ có chút khó khăn, nhưng chuỗi Phật châu trong tay lại không rời, bà đi đến trước cửa sổ, duỗi tay đẩy một cánh cửa ra.
Gió ấm thổi vào, làm mùi hương khói nồng nặc phai đi một chút.
Trên cửa sổ, rơi vài cánh hoa đào.
Nhìn những bông hoa đào đang nở rộ trong sân, mắt Khổng phu nhân rưng rưng lệ.
Bà mang theo vài phần giọng điệu thê lương, nói: “Ngu Nhi từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ở bên cạnh ta, chưa bao giờ trái ý ta. Con bé rất ngoan, rất hiểu chuyện, là một cô gái tốt, một đứa con gái tốt. Ta còn nhớ mười mấy năm trước, ta bị bệnh nặng, con bé liền suốt ngày ở bên cạnh ta. Mỗi ngày, thân hình nhỏ bé của nó cứ co ro bên giường, thức cả đêm trông ta. Lúc đó, con bé mới bảy tuổi.”
Khi nói chuyện, khóe môi Khổng phu nhân nở một nụ cười hiếm có.
Lại mang theo sự thê lương.
Kỷ Vân Thư im lặng lắng nghe, đi đến bên cạnh bà, theo ánh mắt của bà nhìn qua.
Những bông hoa đào đó nở vô cùng rực rỡ, đập vào mắt thật là đỏ tươi.
Nàng nói: “Khi Khổng cô nương qua đời, cũng không nhắc đến bà. Nhưng ta nghĩ, người mà cô ấy không thể buông bỏ nhất chính là bà.”
“…”
“Bà tin Phật, mọi việc đều tùy duyên, cũng cố gắng tự thôi miên mình, cho rằng Khổng Ngu được phong làm công chúa là ý trời, gả đến Khúc Khương cũng là ý trời, thậm chí gả cho Thái tử cũng là ý trời. Cho dù bà tùy tiện như vậy, cô ấy cũng chưa bao giờ oán hận bà.”
Hốc mắt Khổng phu nhân ướt át, hai tay siết chặt chuỗi Phật châu.
Rất lâu sau—
Bà rơi nước mắt, rồi lại giơ tay áo lau đi.
Đợi bình tĩnh lại, bà trầm giọng nói, “Đa tạ tiên sinh đã nói với ta những lời này, ta nghĩ, ta đã hiểu.”
“Ta nói những điều này không phải để Khổng phu nhân áy náy, mà là hy vọng bà hiểu, kết quả lần này là do Khổng cô nương tự mình lựa chọn, cũng giống như việc bà lựa chọn tin Phật vậy.”
Khổng phu nhân gật đầu.
Bà hỏi: “Tiên sinh hôm nay đến, là vì di nguyện của Ngu Nhi, xin hãy nói cho ta biết đi.”
“Khổng cô nương nói, cô ấy hy vọng Quyên Nhi cô nương có thể rời khỏi hoàng cung.”
“Quyên Nhi?”
“Ừm.” Nàng gật đầu: “Quyên Nhi cô nương là cùng Khổng cô nương vào cung, không phải với thân phận cung nữ, cho nên cả đời không thể ra khỏi cung. Cần phu nhân ngài vào cung đón cô ấy ra mới được. Tin rằng, Hoàng thượng sẽ đồng ý.”
“Được, ta sẽ làm được.”
“Đợi đến khi Quyên Nhi rời cung, phu nhân liền mang cô ấy rời khỏi kinh thành đi. Thanh Sơn cư quả là một nơi tốt.”
Khổng Ngu đã chết, đối với Khổng phu nhân mà nói, bà không cần phải ở lại kinh thành nữa. Rời xa kinh thành lại là một chuyện tốt.
Hai người cũng không nói thêm gì khác.
Kỷ Vân Thư chắp tay từ biệt. Khi rời đi, còn nói một câu: “Người chung quy là người, Phật cũng chung quy là Phật. Người không thể làm được Phật, Phật cũng không thể làm được người.”
Nói xong những lời đó, Kỷ Vân Thư liền đi rồi.
Cũng ngay sau khi nàng rời đi, Khổng phu nhân mân mê chuỗi Phật châu trong tay.
Tách—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chuỗi Phật châu mà bà đã mân mê trên ngón tay mười mấy năm cuối cùng cũng đứt dây.
99 hạt châu toàn bộ đều rơi vãi xuống đất, từng viên lăn lóc, như ngựa hoang thoát cương, tán loạn khắp nơi.
Kỷ Vân Thư đến trong sân, gọi một tiếng Vệ Dịch. Vệ Dịch bẻ vài đóa hoa đào, vui vẻ chạy ra từ rừng đào nhỏ, đưa hoa đào đến trước mặt nàng.
“Cho!”
Nụ cười của một chàng trai rạng rỡ.
Kỷ Vân Thư nhận lấy hoa đào từ tay hắn, duỗi tay xoa đầu hắn.
“Chúng ta về nhà.”
“Ừm!”
…
Hoàng cung!
Thái tử vừa chết, văn võ bá quan đều vây vào cung, nhất nhất xếp hàng đứng ngoài điện Phụ Dương.
Mà trong nội điện, Cảnh Diệc, Cảnh Dung và Cảnh Hiền cũng đứng thành một hàng.
Cửa gỗ khắc hoa trước mặt đóng chặt, không ai dám gõ, cũng không ai dám đẩy cửa vào.
Mọi người cứ thế đứng, đứng một ngày một đêm!
Ngoài một đạo ý chỉ truyền ra từ trong cánh cửa đó, ra lệnh không được tuyên dương chuyện Thái tử tạo phản, và định ngày hạ táng của Thái tử, thì không còn động tĩnh gì nữa.
Cảnh Dung mặt mày lạnh lùng, ánh mắt sớm đã mất đi tiêu cự, trông có vẻ có chút mệt mỏi.
Cảnh Diệc bên cạnh dùng cánh tay nhẹ nhàng huých hắn một cái.
Hạ giọng hỏi: “Khổng cô nương thật đáng thương, vốn tưởng được phong làm công chúa xa gả đến Khúc Khương làm vương phi, rồi lại gả cho Cảnh Hoa chưa được mấy canh giờ đã thành quả phụ. Nào ngờ, lại cùng Thái tử tự sát mà chết. Tạo hóa trêu người.”
Giọng điệu âm dương quái khí!
“Trong lòng huynh, không có chút đau buồn nào sao?” Cảnh Diệc hỏi.
Cảnh Dung vẫn không để ý đến hắn, trong ánh mắt cũng không có nửa điểm gợn sóng.
Nhìn hắn như vậy, Cảnh Diệc cong môi, ngẩng đầu cao hơn vài phần, nheo đôi mắt suy tư: “Huynh nói xem, Thái tử bây giờ đã chết, vậy ngôi vị Thái tử sẽ là của ai?”
Hắn cười dữ tợn gian trá.
Một lúc sau, Cảnh Dung ngước mắt lên, nhìn thẳng phía trước, trầm giọng nói: “Cả đời này của ngươi, chỉ có thể làm Vương gia.”
Á!
Cảnh Diệc đối với câu nói bất ngờ của hắn, có chút giật mình.
Cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Ta không phải là huynh, cả đời chỉ muốn làm Tiêu Dao Vương.”
Gương mặt lạnh lùng của Cảnh Dung, ngưng tụ một tia sáng lạnh lẽo, phảng phất trong khoảnh khắc sẽ từ trong mắt hắn b.ắ.n ra. Cũng may, toàn bộ sát khí đều bị hắn dồn vào nắm đ.ấ.m đang siết chặt.
Hắn bình thản nói: “Có đôi khi, lòng người sẽ thay đổi. Khi ngươi càng không muốn một thứ gì đó, lại càng bị ép phải muốn. Giờ này ngày này, tình cảnh của ta chính là như vậy.”
Lời này, Cảnh Diệc nghe hiểu!
Cảnh Hiền bên cạnh cũng nghe hiểu.
Cũng ngay lúc Cảnh Diệc định mở miệng tiếp lời hắn, cánh cửa trước mặt mở ra.
Trương Toàn cúi người ra: “Hoàng thượng có lệnh, mọi người lui ra.”
Nói xong, liền quay người vào trong, đóng cửa lại.
Văn võ các triều thần đứng một ngày một đêm, thân thể đã sớm không chịu nổi nữa. Ý chỉ vừa ban ra, liền sôi nổi tan đi, trở về ngủ ngon.
Cảnh Hiền cũng không chịu nổi sự giày vò, được thái giám đỡ về Đồng Nhân Điện.
Cảnh Dung từ trong cung ra, liền lên xe ngựa.
“Vương gia, là về phủ, hay là đến Trúc Khê Viên?” Lang Bạc chờ bên ngoài hỏi.
“Dụ Hoa các!” Cảnh Dung lạnh giọng.
Nhưng Lang Bạc lại có tâm nhắc nhở một câu: “Vương gia có muốn đi gặp Kỷ tiên sinh không?”
Cảnh Dung lườm hắn một cái.
“Bổn vương nói, đến Dụ Hoa các.”