Trước khi trời tối, mọi người cuối cùng cũng đến được quán trọ bên ngoài huyện Sơn Hoài. Quán trọ đứng độc lập, trông không mấy xa hoa, nhưng giữa chốn núi rừng hoang dã này có được một quán trọ như vậy đã là xa xỉ lắm rồi!
Mộ Nhược là người đầu tiên xuống xe, đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều. Vừa xuống ngựa đã vội vã bước vào quán, chân mới qua ngưỡng cửa đã la lớn gọi tiểu nhị: “Mau, mau, mau, mang mấy vò Nữ Nhi Hồng hảo hạng lên đây.”
Tiểu nhị vội vàng chạy ra đón, dùng khăn lau bàn một cái: “Được rồi, đại gia ngài chờ một lát, có ngay đây ạ!”
Chưởng quỹ của quán đang tính sổ sau quầy, ngón tay thoăn thoắt gảy bàn tính. Nghe thấy động tĩnh, đôi mắt hám tiền của lão ngước lên nhìn ra cửa, thấy một đoàn người mặc cẩm y hoa phục, đặc biệt là chiếc xe ngựa phía trước, trông thì đơn giản nhưng chất liệu lại không hề tầm thường! Chỉ riêng tấm rèm xe đã là gấm vóc thượng hạng! Không phải nhà giàu thì là gì!
Trong mắt chưởng quỹ lập tức ánh lên tia sáng vàng rực. Lão vứt bàn tính đang tính dở sang một bên, xốc lại áo choàng, khom lưng, cười tủm tỉm vòng qua quầy, lon ton ra đón. Lão nhiệt tình nói: “Ấy chà, mấy vị đại gia đây là muốn trọ lại ạ? Quán nhỏ của chúng tôi là tiệm cũ trăm năm, thương nhân, sĩ tử, công tử nhà giàu qua đây… đều đã từng ở lại. Nơi này có phòng thượng hạng, món ăn thượng hạng, còn có rượu thượng hạng, tuyệt đối là quán trọ tốt nhất trong vòng mười dặm. Các vị gia đến đúng chỗ rồi, mau mau mau, mời vào trong.”
Lời lẽ thật trôi chảy! Không phục không được!
Cảnh Dung quay lưng về phía lão, căn bản không để tâm đến lời lão nói, chỉ ra lệnh cho thuộc hạ kéo xe ngựa ra phía sau cho ngựa ăn, rồi đứng chờ Kỷ Vân Thư xuống xe. Chưởng quỹ đành khô khan đứng một bên, xoa xoa tay, ảo tưởng sẽ c.h.é.m đẹp một phen.
Từ xe ngựa phía sau, Kỷ Uyển Hân xuống trước, Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch xuống sau. Tên nhóc Vệ Dịch lúc này vẫn đang ôm chặt cánh tay Kỷ Vân Thư, ra vẻ “ta bám chắc nàng rồi”.
Tạ đại nương cũng từ chiếc xe cuối cùng bước xuống. Có lẽ chưa bao giờ ngồi xe ngựa lâu như vậy, vừa xuống đã cảm thấy không khỏe. Kỷ Uyển Hân vội tiến lên quan tâm: “Tạ đại nương, bà không sao chứ?”
“Ta không sao.”
“Chúng ta mau vào trong thôi, bà cũng nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Ừm.”
Tạ đại nương trông có vẻ yếu ớt!
Cảnh Dung không nói gì, nhưng ánh mắt lại len lén liếc nhìn Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch, sau đó dẫn mọi người vào trong. Chưởng quỹ vẫn lải nhải bên cạnh giới thiệu về quán trọ của mình, nói không ngớt lời!
Tạ đại nương lên lầu nghỉ ngơi trước, những người còn lại ngồi ở lầu một. Cả quán trọ vắng tanh, gần như không thấy mấy người khách. Mộ Nhược một mình ngồi một bàn, tay nâng bầu rượu, uống rất sảng khoái. Cảnh Dung, Kỷ Vân Thư, Vệ Dịch và Kỷ Uyển Hân ngồi cùng một bàn.
Rất nhanh, thức ăn đã được dọn lên. Giữa núi rừng mà cái gì cũng có, gà, vịt, thịt, cá, đủ cả. Chưởng quỹ đứng bên cạnh giới thiệu từng món một.
Vệ Dịch chỉ vào một con gà, hỏi: “Đây là cái gì?”
Chưởng quỹ đáp: “Đây là gà ạ!”
“Gà gì?”
“Gà ác!”
“Vì sao lại gọi là gà ác?” Vệ Dịch dùng đũa chọc chọc!
Chưởng quỹ tiếp tục đáp: “Bởi vì thân con gà này màu đen.”
“Vậy tại sao nó lại màu đen?”
“Bởi vì trời sinh ra đã vậy.”
“Vì sao trời sinh ra đã vậy?”
“…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chưởng quỹ cạn lời, vội lấy tay áo lau mồ hôi, ấp úng nửa ngày mà không biết nói gì tiếp. Tên nhóc này là khỉ phái đến để trêu người sao? Hôm nay, lão xem như gặp phải cao thủ, khiến chính mình cũng á khẩu.
Vệ Dịch vẫn vẻ mặt khao khát nhìn chằm chằm lão, chờ câu trả lời.
Kỷ Vân Thư thật sự không nhịn được cười, liền giải vây cho chưởng quỹ, nói: “Vệ Dịch, con gà này là do phơi nắng nên mới thành ra như vậy.”
Phụt—
Cảnh Dung ngồi đối diện không nhịn được, bật cười thành tiếng. Kỷ Uyển Hân cũng mỉm cười, nhưng chỉ cúi đầu cười mỉm, còn đưa ngón tay thon dài che miệng. Quả thật có dáng vẻ của một mỹ nhân.
Đối với câu trả lời của Kỷ Vân Thư, Vệ Dịch dường như đã hiểu, gật gật đầu: “Ồ, ta hiểu rồi, vẫn là Thư Nhi thông minh nhất.”
Đương nhiên, hắn cũng không quên chê bai chưởng quỹ một câu: “Ngươi xem ngươi, ngốc thế, đến cái này cũng không biết. Bây giờ ta đã biết rồi, thì ra con gà này bị phơi đen. Ngươi cũng phải nhớ kỹ, lần sau không được nói bậy nữa, không thì người khác sẽ chê cười ngươi đó.”
Chưởng quỹ nào còn dám tranh luận với tên ngốc Vệ Dịch này nữa, vội vàng cúi người gật đầu: “Vâng vâng, công tử nói phải.”
Vệ Dịch cười cười, rồi bắt đầu gặm lấy gặm để.
Cảnh Dung cũng xua tay với chưởng quỹ: “Ngươi lui xuống đi, bảo người mang cơm và thức ăn lên lầu cho vị phu nhân vừa rồi.”
“Vâng vâng.”
Lão vội vàng lui xuống!
Không còn tiếng ríu rít của Vệ Dịch, bàn ăn yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cảnh Dung gắp một miếng thịt gà, đặt vào bát của Kỷ Vân Thư, vừa nói: “Ăn nhiều một chút, dù sao thịt gà bị phơi đen cũng dai và ngon hơn.”
Rõ ràng là mang ý trêu chọc! Kỷ Vân Thư không đáp lại, chỉ gắp miếng thịt gà lên ăn.
Vệ Dịch thấy vậy, cũng gắp một miếng thịt gà đặt vào bát Kỷ Vân Thư, nở nụ cười của một chàng trai lớn, nói: “Thư Nhi, nàng ăn nhiều một chút, mẹ từng nói, phơi nắng nhiều tốt cho sức khỏe, cho nên con gà này chắc chắn rất bổ dưỡng.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Khóe miệng Kỷ Vân Thư giật giật, nàng thật không nên nói dối! Thật lo Vệ Dịch “trúng độc” quá sâu.
Cảnh Dung ngay sau đó lại gắp một miếng thịt khác cho Kỷ Vân Thư, Vệ Dịch lại tiếp tục gắp. Cứ thế lặp đi lặp lại! Bát của Kỷ Vân Thư chẳng mấy chốc đã đầy ắp.
Tự nhiên, Kỷ Uyển Hân liền bị cho ra rìa!
Mộ Nhược ngồi ở bàn khác, liếc nhìn về phía này, cười cười, tu một ngụm rượu, rồi cầm một chiếc đũa, gõ từng cái vào chén sứ trước mặt, vẻ mặt say sưa, bắt đầu ngâm thơ:
“Trăng thượng trăng, sáng trong sáng, nước cũng nước, gió đến gió, một tấc trong rừng, ngàn dặm hành trình, nhìn xa ba người thành bóng, mỹ nhân mây bên chẳng hay…”
Ngâm nga thật khoái chí!
Bài thơ này, người khác có lẽ không hiểu, nhưng ai hiểu một chút sẽ biết, Mộ Nhược đang ám chỉ Vệ Dịch, Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư ba người một nhóm, còn mỹ nhân Kỷ Uyển Hân đã trở thành người ngoài cuộc.
Rất nhanh, bữa cơm kết thúc. Trời cũng dần tối, ai nấy đều có chút mệt mỏi. Thế là ai về phòng nấy.
Vì lo lắng Vệ Dịch một mình một phòng sẽ xảy ra chuyện, nên người ngủ cùng, lại là Lang Bạc nằm không cũng trúng đạn. Vệ Dịch có lẽ đã quen, cũng không bài xích như lần trước, ngược lại còn vui vẻ chấp nhận, kéo Lang Bạc vào phòng, bắt đầu kể về những chuyện hắn đã trải qua ở Dụ Hoa các.
Lang Bạc hai tay khoanh trước ngực, cánh tay còn kẹp một thanh kiếm, tựa vào cửa, mặt không cảm xúc nhìn Vệ Dịch kể “chuyện xưa”.