“Đúng là một con ch.ó săn trung thành!”
Triệu Thanh chế nhạo.
Lang Bạc vừa nghe, tròng mắt đã đỏ ngầu, không nói hai lời liền rút kiếm lao ra, nhắm thẳng vào Triệu Thanh! Nhưng không ngờ Triệu Thanh thân thủ vô cùng lợi hại, hắn né được mũi kiếm đang đ.â.m tới một cách chính xác, hai tay nắm thành quyền còn không quên phản công.
Hai người liền lao vào giao đấu!
Đám sơn phỉ biết nhị đương gia của mình lợi hại, căn bản không hề lo lắng, ngược lại còn ồn ào cổ vũ bên cạnh. Kẻ thì đập bàn! Kẻ thì uống rượu vây xem! Kẻ thì cầm d.a.o gõ gõ! Đủ loại âm thanh hỗn tạp!
Ngay trong lúc phía dưới đang ầm ĩ, Đại Chùy và Thiết Tam vốn đang nấp ở lầu hai liền nhân cơ hội lẻn xuống.
Thiết Tam kéo Đại Chùy, hỏi: “Đại Chùy, người của nhị đương gia đ.á.n.h nhau rồi kìa.”
“Ta biết, chúng ta mau trốn thôi, trở về tìm đại đương gia, để đại đương gia báo thù cho chúng ta.”
“Ừ, g.i.ế.c nhiều người của chúng ta như vậy, mối thù này nhất định phải báo. Hy vọng nhị đương gia g.i.ế.c hết bọn chúng, đỡ cho chúng ta phải ra tay.”
“Nhảm nhí, mối thù này là của Cao Sơn trại chúng ta, có báo cũng phải do chúng ta tự tay báo.”
“Phải, phải!”
Hai người cúi người đi về phía trước, thừa dịp không ai chú ý liền chuồn khỏi quán trọ!
Mà bên này—
Triệu Thanh và Lang Bạc đang đ.á.n.h nhau vô cùng quyết liệt! Nhưng Triệu Thanh rõ ràng mạnh hơn Lang Bạc rất nhiều, ra tay cũng tàn nhẫn hơn.
Sau mấy chục chiêu, Lang Bạc đã rơi vào thế yếu. Khi hắn đ.â.m kiếm ra, cổ tay bị một lực mạnh đ.á.n.h trúng, ngay sau đó liền mất hết sức lực, thanh kiếm trong tay đã bị Triệu Thanh đoạt mất. Không đợi Lang Bạc kịp phản ứng, thanh kiếm đó đã kề lên cổ hắn.
Các thị vệ phía sau thấy vậy, lập tức rút kiếm tiến lên.
Triệu Thanh khẽ nhích thanh kiếm trên cổ Lang Bạc, đôi mắt vừa lười biếng vừa tàn nhẫn của hắn loáng thoáng bị che khuất dưới mái tóc rối. Hắn trầm giọng nói: “Dám động thủ, ta sẽ g.i.ế.c hắn!”
Mấy thị vệ chỉ có thể đứng yên tại chỗ, tra kiếm vào vỏ.
Triệu Thanh lại nói với Lang Bạc: “Muốn sống thì mau dẫn người của ngươi cút đi, ta ghét nhất là loại ch.ó săn như ngươi!”
Lang Bạc cũng là một kẻ cứng đầu, quật cường đáp lại: “Ngươi muốn g.i.ế.c thì cứ g.i.ế.c đi.”
“Ngươi nghĩ ta không dám?”
“Bọn sơn phỉ các ngươi có gì mà không dám? Nhưng sớm muộn gì triều đình cũng sẽ phái người đến tiêu diệt các ngươi.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Lời này của Lang Bạc lập tức khiến cả đám phá lên cười lớn. Rõ ràng, bọn chúng căn bản không sợ triều đình.
Triệu Thanh cười lạnh một tiếng, miệt thị nói: “Triều đình cũng chẳng quản nổi chuyện này. Ở đây, lão tử chính là vua.”
Bỗng chốc—
“Vua?”
Một giọng nói trầm ấm, hồn hậu của nam nhân từ cầu thang lầu hai truyền xuống. Mọi người đều đưa mắt nhìn qua!
Cảnh Dung đã bước xuống, đôi mắt băng hàn của hắn có thể đóng băng vạn vật, trên người mặc áo gấm bằng lụa thượng hạng, dường như mang theo cả gió!
Người xung quanh nhìn nhau, đây là nhân vật từ đâu tới?
Triệu Thanh đối diện với ánh mắt của hắn, vô hình trung, lại ngấm ngầm so tài.
Khoảnh khắc sau, Cảnh Dung duỗi ngón trỏ và ngón giữa, gạt thanh kiếm trên cổ Lang Bạc, trước mắt bao người đẩy nó ra. Nhìn như không dùng sức, nhưng bàn tay Triệu Thanh rõ ràng cảm nhận được một luồng lực từ đối phương truyền đến. Tay hắn buông lỏng, thanh kiếm liền bị Cảnh Dung thuận thế hất lên cao.
Kiếm xoay 180 độ trên không trung, chuôi kiếm vừa hay chuyển đến trước mặt Lang Bạc, được hắn đưa tay nắm lấy.
“Lui ra.” Cảnh Dung lên tiếng. Lang Bạc liền cầm kiếm lui sang một bên.
Triệu Thanh và Cảnh Dung đứng đối diện nhau! Xung quanh lập tức im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảnh Dung nói: “Dưới gầm trời này người có thể xưng vương, là Kỳ Trinh Đế đương kim, không phải ngươi.”
“…” Triệu Thanh không nói gì.
“Huyện Sơn Hoài cách kinh thành không xa. Triều đình không phái người đến diệt phỉ không phải là không quản, cũng không phải là sợ hãi, mà là vì nơi này nằm ở vị trí trọng yếu. Một khi có sai sót, sẽ liên lụy đến bá tánh ở kinh thành và xung quanh huyện Sơn Hoài. Nhưng nếu hôm nay ngươi làm người của ta bị thương, ta đảm bảo, các ngươi không ai ra khỏi đây được.”
Lời này nếu là người khác nói, tất sẽ bị coi thường, nhưng từ miệng Cảnh Dung nói ra lại khác.
Triệu Thanh dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn, nói: “Mấy lời văn vẻ đó, lão tử nghe không hiểu. Đại Lâm cái gì, vương pháp cái gì, ở đây, chẳng là cái thá gì cả.”
“Ta cho các ngươi mười lăm phút, rời khỏi nơi này, đừng làm phiền người khác nghỉ ngơi.”
“Vậy, nếu ta không đi thì sao?”
Thật kiêu ngạo!
Cảnh Dung không nóng không vội, liếc nhìn xung quanh vài lần, rồi hỏi: “Cao Sơn trại có đại đương gia và nhị đương gia, chia làm hai phe, người của đại đương gia hẳn là đông hơn người của nhị đương gia các ngươi vài lần nhỉ?”
Hả?
“Ngươi muốn nói gì?”
“Hôm nay, đại đương gia của Cao Sơn trại các ngươi phái người cướp bóc tiền tài của khách qua đường, ở gần quan đạo, đã c.h.ế.t ba bốn mươi người phải không?”
Ặc! Cảnh Dung cố ý nhắc đến chuyện này. Triệu Thanh không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu ý hắn.
“Thì ra, những người đó là do các ngươi giết.”
“Không sai, cho nên nếu ta là ngươi, sẽ lập tức dẫn người của mình rời đi, để không phải chịu chung kết cục với bọn chúng.”
Triệu Thanh nheo mắt lại. Suy tư một lát, liền bật cười: “Ngươi đang uy h.i.ế.p ta?”
“Vậy phải xem ngươi hiểu thế nào.”
Triệu Thanh ngửa đầu cười, lùi lại mấy bước, nâng chén rượu trên bàn lên, uống một ngụm lớn. Ngay sau đó, hắn ném mạnh chiếc chén rỗng xuống đất.
Choang—
Hắn vừa cảm thán vừa khinh bỉ nói: “Thật không ngờ, mới một năm thôi mà đám người của Triệu Hoài đã không đối phó nổi với đám ch.ó săn các ngươi. Ba bốn mươi người đều bị các ngươi g.i.ế.c sạch, đúng là một lũ vô dụng.”
Cảnh Dung chỉ nhìn chằm chằm hắn.
Triệu Thanh hừ một tiếng đầy ngạo nghễ, dùng ngón tay chỉ vào mình, nghiêng đầu, bắt đầu khiêu khích: “Nhưng mà, người của ta không phải là loại nhu nhược. Nơi này là của ta, phải đi cũng là các ngươi đi. Nhưng bây giờ… e rằng các ngươi cũng không đi được đâu.”
Cảnh Dung lên tiếng: “Ta đã cho ngươi cơ hội.”
“Là ta đã cho ngươi cơ hội.”
Hai nhóm người đều bắt đầu xao động!
Lúc này trên lầu, Kỷ Vân Thư đẩy cửa phòng ra, thấy được cảnh tượng phía dưới. Nếu cứ tiếp tục như vậy, quán trọ này khó tránh khỏi lại dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
Vừa hay lúc này, chưởng quỹ và tiểu nhị trốn lên lầu hai.
“Các người lại đây.” Kỷ Vân Thư nói.
Nghe tiếng gọi, chưởng quỹ vội vàng rón rén đi tới: “Công tử có gì phân phó?”
“Những người đó là ai?”
“Công tử đừng hỏi nữa, mau vào trong đi thôi.” Giọng nói rất thấp, dường như sợ người phía dưới nghe thấy.
Kỷ Vân Thư cố chấp: “Bọn họ rốt cuộc là người nào?”
Chưởng quỹ thở dài, rầu rĩ nói: “Những người đó là sơn phỉ, là bá vương có tiếng trong vùng này. Mấy năm nay, rất nhiều người buôn bán đều bị bọn chúng cướp bóc. Tuy nơi này nối liền với quan đạo, nhưng bọn chúng vẫn càn rỡ như vậy. Quán trọ của ta cũng thành nơi cung cấp ăn uống cho chúng. Mấy ngày lại đến một lần, dần dần, việc kinh doanh của quán cũng sa sút đi rất nhiều. Cứ thế này, cả nhà già trẻ của ta cũng không biết sống sao nữa.”
Thật bất đắc dĩ!