Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 42: Lăn xéo đi!



Chăn bông gối đầu!

 

Bốn chữ này như xé tan tầng mây mù trong lòng Kỷ Vân Thư.

 

Trên người không có dấu vết, tất nhiên là bị vật gì đó mềm xốp đè đến c.h.ế.t mới đúng.

 

Lẽ ra nàng nên nghĩ đến điều này sớm hơn!

 

Buông Loan Nhi đang ngơ ngác ra, nàng cụp mi mắt xuống, đôi mắt sáng rực ẩn chứa suy tư tầng tầng lớp lớp như sương mù.

 

“Tiểu thư, người không sao chứ? Chẳng lẽ nô tỳ vừa nói sai gì sao?” Loan Nhi hỏi.

 

“Không phải ngươi nói sai, mà là ngươi đã nhắc nhở ta.”

 

“Nhắc nhở ạ?”

 

Nàng gật đầu, trầm ngâm, miệng lại lẩm bẩm: “Một người nếu c.h.ế.t tự nhiên, cơ bắp sẽ cứng lại sau hai ba ngày, kể cả c.h.ế.t vì trúng độc cũng vậy, nhưng mà…”

 

Nàng đột nhiên bừng tỉnh!

 

Hiểu rồi, tất cả đều đã hiểu rồi, mọi thứ cuối cùng cũng đã xâu chuỗi lại được với nhau!

 

Nàng vỗ tay một cái, vui mừng reo lên: “Quả nhiên, ông trời vẫn công bằng, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát, đã định là không thể thoát được!”

 

Chưa đợi Loan Nhi kịp phản ứng, Kỷ Vân Thư đã cất bước ra cửa, định đến nha môn lật lại vụ án. Đi được vài bước, nàng mới nhận ra mình vẫn đang mặc đồ nữ.

 

Một ngày thay đồ mấy lần, thật phiền phức!

 

Nếu là ở thời hiện đại, có lẽ nàng đã sang Thái Lan một chuyến rồi!

 

Đang chuẩn bị quay lại phòng thì một quả cầu đá nhỏ lăn đến bên chân nàng.

 

“Đừng chạm vào cầu của ta!”

 

Một giọng nói lanh lảnh vang lên.

 

Được được, cầu của ngươi, là của ngươi, cút xéo đi!

 

Kỷ Vân Thư nhấc chân đá một cái, quả cầu bay lên không, lượn vài vòng rồi rơi xuống cạnh bồn hoa ở phía xa.

 

Chỉ thấy thân hình nhỏ bé của Kỷ Linh Chi thoắt một cái đã chạy tới, thấy quả cầu của mình bị đá bay đi, con bé hung hăng lườm Kỷ Vân Thư một cái, rồi nhặt nó từ dưới đất lên.

 

Nó vênh mặt lên, chỉ vào Kỷ Vân Thư: “Tại sao ngươi lại đá cầu của ta? Đây là tam ca làm cho ta, đá hỏng rồi ngươi đền nổi không?”

 

Kỷ Vân Thư nhíu mày: “Đồ rơi vào sân của ta thì là của ta, lẽ nào đồ của mình mà cũng không được đá sao!”

 

Con nhóc này, ngươi mà còn ồn ào nữa, tin ta đá luôn cả ngươi ra ngoài không?

 

Mắt Kỷ Linh Chi bùng lên ngọn lửa tức giận, nó hung hăng nói: “Đồ không biết xấu hổ, đây rõ ràng là tam ca làm cho ta, từ khi nào lại là đồ của ngươi?”

 

Vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lại mang một vẻ tàn nhẫn không hợp với lứa tuổi.

 

Xấu xí vô cùng!

 

“Lười đôi co với ngươi, cầu cũng nhặt rồi, còn không mau đi đi.”

 

Còn không mau cút đi!

 

Dứt lời, Kỷ Vân Thư liền đi về phía nhà, đến nha môn lật lại vụ án mới là việc quan trọng nhất.

 

Thế nhưng Kỷ Linh Chi lại là một kẻ khó chơi, đâu dễ dàng bỏ qua như vậy.

 

Thân hình nhỏ bé của nó chặn ngay trước mặt Kỷ Vân Thư, ngẩng đầu lên, vẻ mặt hung dữ, nói: “Ngươi vừa đá cầu của ta, ta muốn ngươi phải xin lỗi ta.”

 

“Tránh ra, ta không rảnh đôi co với ngươi.”

 

“Ngươi xin lỗi thì ta sẽ tránh.”

 

Kỷ Vân Thư bèn đẩy nó ra, nhưng lại sợ làm nó bị thương, nên lực trên cổ tay không dám dùng hết, ngược lại bị nó đẩy một cái. Nàng lảo đảo, cộng thêm tuyết đọng dưới chân.

 

Thân hình chao đảo, ngã ngửa ra sau.

 

Vốn tưởng rằng sẽ ngã một cú ê mông, không ngờ vai và eo lại được một người dùng sức đỡ lấy, giúp thân hình sắp đổ của nàng đứng vững lại.

 

“Vân Thư, muội không sao chứ?”

 

Giọng nói như một dòng suối trong vắt rót vào tai Kỷ Vân Thư.

 

Giọng của Kỷ Uyển Hân trước sau vẫn luôn dễ nghe như vậy!

 

Khi hai chân đã đứng vững, nàng nghiêng mắt nhìn lại, gương mặt tinh xảo của Kỷ Uyển Hân ở ngay trong gang tấc.

 

Người phụ nữ này, thật như được tạc ra từ ngọc.

 

Rất nhiều lần, nàng đã muốn lột lớp da đó ra để nghiên cứu một phen.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này, Loan Nhi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vừa ra xem thì đã kinh hãi.

 

Thấy tiểu thư nhà mình đang trong tư thế sắp ngã, tựa vào người Kỷ Uyển Hân, cô vội vàng chạy qua đỡ lấy tay Kỷ Vân Thư.

 

“Tiểu thư, người không sao chứ?”

 

Kỷ Vân Thư lắc đầu.

 

“Nhị tỷ tỷ, tỷ che chở cho nó làm gì? Đứa con hoang này đáng lẽ nên ngã c.h.ế.t đi.” Kỷ Linh Chi thấy vậy, mặt đầy vẻ oán hận.

 

Kỷ Uyển Hân thu ngón tay ngọc thon dài từ trên vai Kỷ Vân Thư về, vẻ mặt bình thản đi về phía Kỷ Linh Chi.

 

Kỷ Linh Chi vốn tưởng rằng nhị tỷ tỷ yêu thương mình nhất sẽ đến xoa đầu an ủi mình một phen.

 

Nào ngờ…

 

Chát!

 

Một cái tát vang dội, giáng thẳng xuống gương mặt non nớt của Kỷ Linh Chi.

 

“Ai dạy muội quậy phá như vậy? Vân Thư là tỷ tỷ của muội, cũng là trưởng bối, sao có thể nói ra những lời như thế? Thầy dạy học không dạy muội rằng, đối nhân xử thế không được vô lễ sao?”

 

Tiếng răn dạy, cùng với tiếng bạt tai nối tiếp nhau vang lên!

 

Kỷ Uyển Hân vốn luôn hiền lành, vậy mà cũng có một mặt tàn nhẫn như vậy, thực sự khiến mọi người kinh hãi.

 

Kỷ Linh Chi ôm lấy gương mặt nóng rát, mắt mở to kinh ngạc.

 

Từ khi nó biết chuyện đến nay, nhị tỷ tỷ là người thương nó nhất, chưa từng đánh mắng nó, hôm nay lại ăn phải thuốc s.ú.n.g gì vậy?

 

“Nhị tỷ tỷ? Tỷ đánh ta?” Nó không hiểu, lại mang theo vẻ tức giận.

 

Kỷ Uyển Hân hai tay đặt trước bụng, thần thái vẫn đoan trang: “Muội từ nhỏ đã được nuông chiều, tính tình cũng ngày càng ngang ngược. Mẹ muội mất từ khi muội mới sinh, cha không dạy dỗ cũng đành, tổ mẫu không quan tâm cũng thôi, gửi muội đến thư phòng đọc sách muội cũng không đi, cả ngày chỉ quậy phá cùng tam ca của muội, học toàn thói hư tật xấu!”

 

Oa!

 

Những lời này từ miệng Kỷ Uyển Hân vốn luôn ít nói thốt ra, thật sự khiến Kỷ Vân Thư kinh ngạc đến mức cháy da sém thịt!

 

Sao nàng lại không phát hiện ra, mình có một người tỷ tỷ vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, ăn nói lại sắc sảo thế này nhỉ!

 

Kỷ Linh Chi tức đến nỗi thân hình nhỏ bé run lên, vô cùng không phục, bĩu môi, trực tiếp biến cơn giận thành ánh mắt sắc lẻm, tránh Kỷ Uyển Hân ra, đ.â.m thẳng về phía Kỷ Vân Thư.

 

“Đều tại ngươi, ta phải đánh c.h.ế.t ngươi!”

 

Dứt lời, nó lao đến, nhào về phía Kỷ Vân Thư.

 

May mà Kỷ Vân Thư động tác nhanh, kéo Loan Nhi né sang một bên, khiến con bé vồ hụt.

 

Có lẽ vì phiến đá có tuyết, cộng thêm đôi giày thêu đế lụa của Kỷ Linh Chi trơn nhẵn, nên nó không dừng lại được, không giữ được thăng bằng, lao thẳng về phía bồn hoa.

 

Rầm!

 

Chậu hoa sứ rơi xuống đất, vỡ tan. Thân hình nhỏ bé của nó ngã đè lên trên.

 

“Linh Chi!”

 

Kỷ Vân Thư quá lương thiện, vội bước tới, kéo nó từ dưới đất dậy.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Kỷ Uyển Hân ở phía sau cũng sợ đến thất thần!

 

Vì hai tay chống lên mảnh vỡ của chậu hoa sứ, lòng bàn tay Kỷ Linh Chi bị rạch hai vết, m.á.u tươi theo lòng bàn tay chảy xuống đất.

 

Nó “oa oa” khóc lớn lên!

 

Nhưng vẫn không quên một tay đẩy Kỷ Vân Thư ra.

 

“Ta ghét ngươi, ta hận ngươi, ta không cho ngươi chạm vào ta, tay của ta…”

 

“Loan Nhi!” Kỷ Vân Thư lo lắng gọi một tiếng: “Mau, đưa Tứ tiểu thư vào nhà bôi thuốc.”

 

“Vâng ạ.”

 

Loan Nhi vừa tiến lên, Kỷ Linh Chi không chút khách khí đá một cước, vừa lúc trúng vào cẳng chân của Loan Nhi.

 

“Cút ngay!”

 

Con nhóc nhỏ xíu mà sức lực không hề nhỏ!

 

Kỷ Vân Thư cuối cùng cũng nghiêm mặt lại, quát một tiếng: “Nếu ngươi muốn tay mình bị phế thì cứ tiếp tục quậy đi!”

 

Nó không thèm để ý, vừa khóc vừa mắng: “Ta sẽ đi mách cha, nói các ngươi bắt nạt ta, ta muốn cha g.i.ế.c hết các ngươi, ta hận các ngươi!”

 

Nói xong, mặc kệ đôi tay đầm đìa máu, nó co giò chạy ra ngoài sân, vừa chạy vừa khóc gọi.

 

Này này, quả cầu của ngươi bỏ lại à?