Trong đình hóng gió
Lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, nhưng mùi hương trà nồng đậm ban đầu, giờ phút này lại có chút nhạt đi, dường như đến cả chóp mũi cũng có thể ngửi thấy vị cay đắng!
Cảnh Dung cúi người ngồi xuống, giơ tay, ngón tay khẽ gõ lên bàn.
Là ý bảo nàng ngồi xuống sao?
Thôi, nàng vẫn đứng cho thoải mái.
“Tiểu nhân đứng là được rồi ạ.”
“Bổn vương có bảo ngươi ngồi đâu.” Cái tư thế đó, dường như muốn nuốt sống Kỷ Vân Thư, ngón tay lại một lần nữa khẽ gõ lên bàn: “Ý của bổn vương là, ly trà này nguội rồi, rót lại cho bổn vương một ly khác.”
Này này, tay ngươi gãy à? Tự mình không rót được sao?
“Tay bổn vương bị thương, nhấc lên sẽ đau, tiên sinh không quên chứ.” Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng.
“…”
Phải, nàng thật sự đã quên.
Ai bảo hắn tháo băng vải trên cổ ra làm gì?
Thấy Kỷ Vân Thư ngẩn người, Cảnh Dung sắc mặt không vui!
Lúc nàng đối với Vệ Dịch thì sao lại có vẻ nhiệt tình như vậy, đối với bổn vương lại lạnh lùng thế này?
Nghĩ vậy, hắn lại càng thêm khó chịu.
“Bổn vương khát nước, sao tiên sinh lại chậm chạp như vậy.”
Kỷ Vân Thư trong lòng đã lườm nguýt hắn vô số lần, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến lên, nhấc ấm trà, lấy một cái chén không.
Đang chuẩn bị rót trà.
Miệng chén trà đã bị bàn tay to lớn của Cảnh Dung che lại.
“Thôi, bổn vương lại không muốn uống nữa.”
“Vậy Vương gia…”
“Vai của bổn vương có chút đau, tiên sinh am hiểu về xương cốt như vậy, chắc hẳn biết ấn vào vị trí nào trên vai là thoải mái nhất chứ?”
Thật là được đằng chân lân đằng đầu!
Kỷ Vân Thư đặt ấm trà và chén trà xuống, nói: “Vương gia, đôi tay này của tiểu nhân là dùng để hầu hạ người chết, chưa từng hầu hạ người sống, e là có chỗ không chu toàn.”
Cảnh Dung nhíu mày, sống lưng chợt lạnh!
Kỷ Vân Thư trong lòng đắc ý. Tiểu tử, ta còn trị không được ngươi sao?
Nào ngờ…
“Bổn vương không để ý, mau lên, vai của bổn vương đang mỏi lắm đây!”
Được, nàng nhịn!
Nàng vòng ra sau lưng Cảnh Dung, giơ tay lên, không ngờ lại vô tình động đến vết thương sau lưng, nàng cắn môi, nén lại.
Mười ngón tay trắng nõn vươn ra khỏi tay áo, vừa đặt lên vai Cảnh Dung.
Đang chuẩn bị dùng sức.
Tay phải đột nhiên bị Cảnh Dung vòng tay ra sau giữ chặt, lòng bàn tay dùng sức, kéo nàng về phía trước, mà Cảnh Dung cũng đột nhiên đứng dậy, một tay nắm chặt năm ngón tay trắng nõn của Kỷ Vân Thư, tay còn lại vững chắc ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng.
“Á!”
Kỷ Vân Thư gần như cùng lúc với hành động đó, đau đớn kêu lên một tiếng!
Vết thương sau lưng vốn đã khép lại, giờ lại nứt ra, áo trong dường như đã thấm máu, ẩm ướt.
Có lẽ không ngờ phản ứng của Kỷ Vân Thư lại lớn như vậy, Cảnh Dung thoáng thất thần, một lát sau mới buông nàng ra.
Kỷ Vân Thư vòng tay ra sau lưng, khóe môi trắng bệch.
Cảnh Dung con ngươi tụ lại, mày nhíu chặt vô cùng gay gắt: “Lưng của ngươi bị sao vậy?”
“Không sao.”
“Để bổn vương xem.” Cảnh Dung lo lắng vô cùng.
“Không cần.” Kỷ Vân Thư lùi lại, đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cúi mi: “Hôm nay tiểu nhân đến đây là để bẩm báo với Vương gia về vụ án năm t.h.i t.h.ể cháy đen.”
“Không cần bẩm báo, Lang Bạc đã nói hết rồi, bổn vương đã biết. Ngươi để bổn vương xem lưng của ngươi.” Sắc mặt ngưng trọng lo lắng, hắn định ra tay kéo nàng.
Nào ngờ, Kỷ Vân Thư lại lùi thêm một bước, suýt nữa thì ra khỏi đình hóng gió!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Nếu vụ án năm t.h.i t.h.ể cháy đen không cần bẩm báo, vậy không bằng nói về ‘Lâm Kinh Án’.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhắc đến “Lâm Kinh Án”, Cảnh Dung tuy thoáng khựng lại.
Nhưng…
“Không vội, chuyện đó nói sau, vẫn là để bổn vương xem lưng của ngươi quan trọng hơn.”
Vị Vương gia này sao lại bướng bỉnh cố chấp như vậy?
Kỷ Vân Thư ngẩng mắt, bắt gặp ánh mắt lo lắng của hắn, chắc chắn nói: “Vương gia, tiểu nhân thật sự không sao, lưng chỉ bị trầy da thôi, không đáng ngại.”
“Trầy da?” Hắn không tin: “Nếu là trầy da, chạm nhẹ một cái như vậy sao lại khiến ngươi đau đến thế?”
“Đã nói là trầy da, huống chi…” Kỷ Vân Thư ngừng lại một chút, hít một hơi sâu: “Huống chi thân thể tiểu nhân hèn mọn, sợ làm bẩn mắt quý của Vương gia.”
Nam nữ thụ thụ bất thân, Vương gia xin hãy tự trọng!
Ngay lúc Cảnh Dung chuẩn bị nói gì đó, Lang Bạc đột nhiên chạy tới.
“Vương gia, không hay rồi.”
Người đến trước mặt, sắc mặt Lang Bạc trầm trọng.
Cảnh Dung hỏi: “Chuyện gì?”
Lang Bạc cúi đầu: “Vương gia, Vệ công tử từ trên cây ngã xuống, sau đó…”
Nghe thấy Vệ Dịch từ trên cây ngã xuống, Kỷ Vân Thư quên cả cơn đau sau lưng, vội vàng hỏi: “Sao ngươi lại để hắn leo lên cây? Có ngã vào đâu không? Có sao không?”
Sắc mặt Cảnh Dung không tốt.
Lang Bạc hoảng loạn lắc đầu: “Vệ công tử không bị ngã, chỉ là… lúc từ trên cây ngã xuống, dưới gốc cây… lộ ra một bộ hài cốt.”
Hài cốt?
Thần kinh nhạy bén của Kỷ Vân Thư mỗi khi nghe thấy hai chữ “hài cốt” luôn căng lên.
“Mau đưa ta đi xem.”
Lang Bạc liếc nhìn chủ nhân của mình, còn phải xin chỉ thị.
Cảnh Dung liếc nhìn sau lưng Kỷ Vân Thư, trong lòng tuy lo lắng nhưng vẫn gật đầu: “Qua xem thử.”
Lang Bạc đi trước, ba người đến thiên viện.
Từ xa, Kỷ Vân Thư đã thấy Vệ Dịch tay ôm thứ gì đó, co cổ lại, nấp sau lưng một thị vệ, ánh mắt sợ hãi nhìn cây đại thụ trước mặt.
Dưới gốc cây đại thụ, đất bị xới lên, lộ ra một bộ hài cốt.
Vài tên thị vệ vây quanh, không cho người đến gần.
Khi Kỷ Vân Thư đến gần, Vệ Dịch vội vàng chạy lại, vẫn còn chút kinh hồn chưa định.
“Ca ca, ở đó có một người chết, vừa rồi… ta từ trên cây rơi xuống, đè lên trên đó.” Hắn chỉ vào bộ hài cốt.
Kỷ Vân Thư không có thời gian để ý đến hắn, ngay sau đó, nàng từ bên hông lấy ra một chiếc khăn tay, quấn vào tay, đi đến trước bộ hài cốt ngồi xổm xuống xem xét.
Xem xét một hồi, sắc mặt ngưng lại, khẽ nói: “Bộ hài cốt này, chắc đã được hai năm rồi.”
Cảnh Dung ở sau lưng không nói gì, muốn nghe nàng nói tiếp.
“Dựa vào xương sọ mà xem, xương sọ của người c.h.ế.t thô to, nền sọ cũng lớn và thô ráp, bề mặt xương lồi lõm, chất xương khá nặng.” Nàng lại xem xét, rồi nói: “Sống mũi cũng rất rõ ràng, độ nghiêng của xương trán lớn, gờ mày, cung mày nhô ra rõ rệt, hốc mắt khá sâu, viền trên hốc mắt khá dày, mỏm chũm của xương thái dương lộ rõ, đuôi khá dài, chu vi lớn, xương gò má cao lớn, cung gò má thô to.”
“Người c.h.ế.t là một nam nhân.”
Một loạt từ ngữ chuyên môn, nghe mà người khác ngẩn cả người.
Nhưng…
“Tại sao lại có xương vú? Thi thể nam giới không nên có xương v.ú chứ!”
Ánh mắt Kỷ Vân Thư chuyển sang xương chậu.
Nàng kinh ngạc: “Xương chậu nhẵn bóng, khá mỏng, khá nhẹ, khoang chậu có hình tròn hoặc hình trứng, rộng mà nông, dạng thùng tròn, cửa dưới xương chậu rộng, xương mu rộng ngắn mà thấp, có độ co giãn tốt, độ cong của vòm mu lớn, ổ cối nhỏ lại.”
“Là một nữ nhân?”
Rốt cuộc là nam hay nữ?
Cảnh Dung và những người khác không hiểu, những danh từ chuyên môn đó là cái gì với cái gì!
“Ngươi nhìn ra được gì?” Cảnh Dung hỏi.
Tâm tư Kỷ Vân Thư trầm xuống, mày cụp xuống, cẩn thận quan sát một hồi, đã có đáp án.
“Đây là một bộ… t.h.i t.h.ể âm dương.”
Thi thể âm dương?