Cái gì?
Đốt roi ư?
Đó là vật do Hoàng thượng ban thưởng!
Không được, không được, tuyệt đối không được!
Kỷ Thư Hàn vội đứng dậy, nhanh chóng khom lưng, sắc mặt tái mét: “Dung Vương, cây roi này là do Hoàng thượng ban cho, không thể đốt được đâu ạ!”
“Vậy bổn vương thật ra muốn hỏi một chút, cây roi này ban cho ngươi là để làm gì?”
“Cái này…”
Hoàng thượng có nói đâu!
Thần sắc căng thẳng, Kỷ Thư Hàn tiếp tục nói: “Xin Vương gia giơ cao đánh khẽ, nếu Dung Vương chê cây roi này có mùi m.á.u tanh, hạ quan nhất định sẽ xử lý sạch sẽ, chỉ cầu Dung Vương đừng đốt cây roi này.”
Hừ, bộ dạng ngươi cầu xin ta, bổn vương rất thích!
Nhưng lúc này, Cảnh Dung đang trong cơn thịnh nộ, đôi con ngươi lạnh lẽo dán chặt vào người Kỷ Thư Hàn, vô cùng tàn nhẫn.
Hắn giơ tay lên, lời nói quyết đoán: “Còn không mau đốt!”
Không một chút do dự hay đồng tình!
Lang Bạc rất nghe lời, cầm cây roi ra ngoài sảnh, từ bên hông lấy ra mồi lửa, thổi thổi, rồi châm vào roi.
Không biết có phải gã thô kệch Lang Bạc này muốn trêu chọc Kỷ Thư Hàn hay không, mồi lửa đặt dưới đầu roi mà mãi không châm.
Dường như còn đang đợi Cảnh Dung ra lệnh cuối cùng!
Chỉ nghe một tiếng “bịch”.
Kỷ Thư Hàn quỳ xuống.
Hai tay chống trên đất, cả người rạp xuống, van xin cuồng loạn: “Không được đâu Dung Vương, hạ quan cầu xin ngài, tuyệt đối không thể đốt roi được đâu ạ, hạ quan cầu xin ngài. Cây roi này là do Hoàng thượng ban thưởng, nếu đốt đi, hạ quan không gánh nổi tội đâu ạ, cầu xin ngài Dung Vương, thật sự không thể đốt được!”
Không phải là sói lang sao?
Sao lại học theo Huyện thái gia, có tật thích quỳ xuống thế.
Khóe môi Cảnh Dung khẽ nhếch, hắn không nhanh không chậm bưng ly trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, nhìn Kỷ Thư Hàn đang quỳ trên đất: “Kỷ đại nhân, vì một cây roi mà ngài quỳ xuống trước mặt bổn vương, thật không đáng, vẫn là đứng dậy đi.”
Nhưng thân hình ông ta lại càng rạp xuống thấp hơn, đau khổ cầu xin: “Xin Vương gia đừng đốt cây roi này, nếu không, hạ quan sẽ quỳ mãi không dậy.”
Quỳ mãi không dậy ư?
Ừm!
“Được, vậy ngươi cứ quỳ đi.” Cảnh Dung búng tay một cái về phía Lang Bạc: “Còn chưa động thủ?”
“Vâng.” Lang Bạc đồng ý.
Mồi lửa di chuyển đến đầu roi, đầu tiên là bốc lên vài tia khói nhẹ, tỏa ra một mùi khét lẹt nồng nặc, sau đó, lửa bùng lên.
Lang Bạc tiện tay ném cây roi xuống đất, cây roi cuộn tròn lại, bị ngọn lửa bao vây.
Kỷ Thư Hàn nghe thấy mùi khét, liền ngẩng đầu quay lại nhìn. Cây roi bảo bối của mình đang cháy, từ màu vàng kim ban đầu chuyển sang màu đen kịt.
Ngay sau đó, ông ta vẻ mặt thống khổ nắm chặt tay, đ.ấ.m mạnh xuống đất một cái.
Bảo bối của ta!
Thấy bộ dạng đau đớn muốn c.h.ế.t của lão già kia, Cảnh Dung dường như vẫn chưa hả giận.
Hắn đứng dậy, vòng qua Kỷ Thư Hàn trên đất, đi đến dưới mái hiên, quay lưng lại, gọi một tiếng “Kỷ đại nhân”.
Kỷ Thư Hàn cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ, thở dài một tiếng, nhưng vẫn đáp: “Hạ quan có mặt.”
“Bổn vương nghe nói, thành Cẩm Giang có một ngôi chùa, bên trong thờ Bồ Tát rất linh thiêng, hình như gọi là chùa Khanh An, đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Nếu Kỷ đại nhân coi trọng vật phẩm do phụ hoàng ta ban thưởng như vậy, nói vậy cũng là trung thành với phụ hoàng ta, đúng không?”
“Vâng ạ.” Lại một tiếng thở dài.
Cảnh Dung lại một lần nữa cười sâu xa: “Rất tốt, bổn vương nghe người ta nói, nếu đi bộ lên chùa Khanh An, một bước một lạy, thành tâm thành ý, lên chùa cầu phúc, tự nhiên sẽ linh nghiệm, có đúng không?”
“Vâng ạ.” Lại thở dài một tiếng nữa.
Cảnh Dung từ từ xoay người lại, cúi đầu nhìn ông ta: “Tốt, sinh nhật của phụ hoàng ta sắp đến rồi, vậy phiền Kỷ đại nhân một bước một lạy, lên chùa Khanh An kia, vì phụ hoàng ta cầu phúc. Nói vậy, Kỷ đại nhân chắc sẽ không từ chối chứ.”
Chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang đá, một bước một lạy!
Kể cả đi bộ lên cũng phải mất cả ngày, huống chi là lạy mà lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảnh Dung, ngươi chắc chắn không phải là yêu nghiệt do khỉ mời đến sao?
Kỷ Thư Hàn thật sự sợ hãi, còn chưa hoàn hồn sau khi roi bị đốt, giờ lại đến một đả kích lớn hơn, tức không thở nổi, mắt trợn trừng.
Suýt nữa thì ngất đi.
Vẻ mặt trắng bệch!
Cảnh Dung thấy ông ta mãi không đáp, trong mắt nổi lên lửa giận, giọng điệu hơi nặng: “Sao vậy? Ngươi không muốn?”
“Không phải, không phải, hạ quan… hạ quan nguyện ý!”
Hạ quan không muốn!
Cảnh Dung gật đầu, nở một nụ cười dịu dàng với ông ta: “Rất tốt, bổn vương cũng sẽ phái người đi theo Kỷ đại nhân, kẻo ngài bỏ sót một bậc một lạy nào thì không hay.”
“Tạ… tạ Dung Vương.”
Kỷ Thư Hàn run lên bần bật!
Sự giám sát trá hình này, thật là biến thái.
Cảnh Dung cảm thấy mãn nguyện, cơn giận trong lòng cũng vơi đi một nửa.
Dám bắt nạt thư sinh nhỏ của bổn vương, dám đánh tiểu Vân Thư của bổn vương, phải trị ngươi một phen mới được!
Cuối cùng, Cảnh Dung mang theo Lang Bạc, hài lòng rời đi.
Để lại Kỷ Thư Hàn vẫn còn quỳ trên đất, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Vị Phật đó, rốt cuộc là ai đã mời đến?
Loan Nhi chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng cảm thấy sảng khoái khó tả.
Vị khách quý từ kinh thành kia, lại chính là Dung Vương!
Hơn nữa, còn dạy dỗ lão gia thành ra thế này, thật sự đã thay tiểu thư nhà mình trút một hơi giận.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thế là, cô vui vẻ trở về Tây Uyển, báo tin tốt này cho Kỷ Vân Thư.
Kỷ Vân Thư đang vẽ tranh, nghe Loan Nhi báo tin mừng, kể lại sinh động như thật!
“Tiểu thư, người không thấy đâu, gương mặt của lão gia lúc đó, một lúc xanh một lúc trắng. Vị Dung Vương đó cũng thật lợi hại, lời nói, việc làm, quả thực khiến người ta phải nể phục.”
Loan Nhi lộ ra vẻ mặt mê trai, trông thật đáng yêu.
Kỷ Vân Thư vẫn tiếp tục vẽ, thần thái tự nhiên, không bị Loan Nhi ảnh hưởng chút nào.
Cho đến khi nét bút cuối cùng được hoàn thành, nàng mới nhấc cây bút kim loan lên rửa trong nước, cất vào hộp gỗ đàn hương.
Lúc này nàng mới ngẩng mắt lên, liếc nhìn Loan Nhi một cái: “Hắn đi rồi à?”
Giọng điệu thanh đạm!
“Đi rồi ạ, vừa mới đi.”
“Ừm.”
Kỷ Vân Thư lạnh nhạt cuộn bức tranh vừa vẽ xong lại, dùng một sợi tơ hồng buộc chặt.
Loan Nhi không hiểu: “Tiểu thư, sao người có vẻ không hứng thú chút nào vậy ạ? Đó là Dung Vương đó, vừa mới dạy dỗ lão gia một trận.”
Nàng nghe rồi, đều nghe hết rồi, không cần phải lặp lại lần thứ hai!
“Được rồi, những gì ngươi nói ta đều biết cả rồi.”
Nàng vòng qua bàn, vào phòng trong, lúc ra đã thay nam trang.
“Tiểu thư, người định đi đâu vậy ạ?” Loan Nhi vô cùng lo lắng, vết thương sau lưng tiểu thư nhà mình còn chưa lành, cô nhất định phải ngăn lại.
“Đến nhà giam.” Dứt lời, nàng lại nói thêm một câu: “Ngươi cũng đi theo đi.”
Không để Loan Nhi nói thêm gì nữa, Kỷ Vân Thư cầm lấy bức tranh, ra cửa, Loan Nhi cũng vội theo sau.
Hai người đến ngoài nhà giam, tên cai ngục đã nhận ba lạng bạc của Kỷ Vân Thư trước đây vội ra đón: “Kỷ tiên sinh, sao ngài lại đến nữa rồi?”
“Dẫn ta đi gặp Lâm Đoan.”
“Được thôi.”
Cai ngục đồng ý, không hỏi nhiều, dẫn nàng vào trong.
Nhà giam này vẫn âm u nặng nề, ẩm ướt vô cùng.
Loan Nhi dùng tay che mũi, nhíu mày, đây là lần đầu tiên cô vào đây.
Nhưng Kỷ Vân Thư lại thần sắc thanh đạm, không thấy chút ghét bỏ nào.