Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 60: Nơi này gọi là phòng nghiệm thi



Đến nha môn tìm ca ca?

 

Huyện thái gia không hiểu gì cả!

 

Gãi gãi đầu, ông ta lẩm bẩm: “Tên ngốc nhà họ Vệ đó không phải là con một sao? Lấy đâu ra ca ca chứ!”

 

Người khác không biết, Kỷ Vân Thư đương nhiên biết.

 

Tối qua, nàng chỉ nói bâng quơ một câu đến nha môn tìm nàng là được, không ngờ tên ngốc đó lại đến thật!

 

Nha dịch hỏi: “Đại nhân, tên ngốc đó không chịu đi, làm sao bây giờ?”

 

“Làm sao bây giờ? Đuổi đi chứ!”

 

“Vâng, vâng…”

 

Nha dịch đang định đi đuổi người thì Kỷ Vân Thư gọi lại: “Không cần, để ta đi xem.”

 

“Vân Thư, đồ ăn sắp nguội rồi!” Huyện thái gia vội nói.

 

“Ăn, ăn, ăn, ngươi chỉ biết ăn thôi.”

 

Kỷ Vân Thư lườm ông ta một cái, rồi đứng dậy đi ra cổng nha môn.

 

Điều này khiến Huyện thái gia càng thêm hồ đồ. Kỷ Vân Thư không phải tính tình lạnh nhạt sao? Sao lại quan tâm đến một tên ngốc như vậy?

 

Ở cổng nha môn, Vệ Dịch ôm dùi trống Đăng Văn, lại định gõ lên mặt trống.

 

Một tên nha dịch vội vàng giữ lấy tay hắn.

 

“Vệ công tử, ngài mau đặt thứ này xuống đi, trống này không phải để gõ lung tung đâu.”

 

Vệ Dịch không chịu: “Ca ca nói, bảo ta đến nha môn tìm huynh ấy.”

 

“Ở đây không có ca ca của ngài, ca ca ngài cũng không ở đây. Ngài xem, trời đang tuyết lớn, nếu ngài không về, lát nữa sẽ không về được đâu.” Dứt lời, nha dịch định giật lại dùi trống trong tay hắn.

 

Hắn vặn người, lườm nha dịch một cái, phồng má giận dỗi.

 

Không vui nói: “Ta có ca ca, huynh ấy nói bảo ta đến đây tìm huynh ấy. Ngươi đừng lừa ta, ta biết huynh ấy ở đây.”

 

“Thôi được rồi, Vệ công tử, Vệ đại công tử, ngài muốn tìm ca ca, ta dẫn ngài đi tìm, nhưng ngài đưa thứ trong tay cho ta đi đã, thứ này không thể chạm vào lung tung!”

 

“Không cho.”

 

Vệ Dịch trực tiếp giấu dùi trống ra sau lưng.

 

Nha dịch vẻ mặt bất đắc dĩ, trán nổi vạch đen!

 

Vệ Dịch ưỡn người ra, nói: “Trả đồ cho ngươi rồi, ngươi sẽ không dẫn ta đi tìm ca ca nữa. Ta không tin ngươi, ngươi sẽ lừa ta.”

 

“Trời cao chứng giám, ta tuyệt đối không lừa ngài đâu.”

 

“Không được, ta vẫn không tin ngươi.”

 

Nói xong, Vệ Dịch lại chuẩn bị gõ trống!

 

“Dừng tay.”

 

Giọng của Kỷ Vân Thư vang lên cùng lúc với hành động giơ tay của hắn.

 

Khi thấy Kỷ Vân Thư từ trong đi ra, Vệ Dịch vẻ mặt hưng phấn, hai tay buông lỏng, dùi trống từ trong tay hắn rơi xuống.

 

Thật trùng hợp lại rơi trúng chân nha dịch.

 

“Á!”

 

Nha dịch nhấc chân lên, đau đến nhíu mày.

 

Vệ Dịch chẳng thèm quan tâm, chạy về phía Kỷ Vân Thư: “Ca ca!”

 

Vui vẻ vô cùng!

 

“Ngươi chạy đến đây làm gì?” Kỷ Vân Thư nhìn hắn.

 

“Không phải ca ca nói sao? Nếu muốn tìm huynh thì đến nha môn!”

 

“Ngươi đến tìm ta thì cứ tìm, gõ cái trống đó làm gì?” Ánh mắt nàng liếc về phía trống Đăng Văn.

 

Vệ Dịch nhướng mày, vô cùng tự tin trả lời: “Vì ta thấy rất nhiều người đến nha môn đều phải gõ trống trước. Ca ca, cho nên ta cũng gõ trống, huynh xem, ta gõ xong là huynh xuất hiện rồi.”

 

Ừm, cũng không ngốc lắm!

 

Chỉ là…

 

“Vệ Dịch, cái trống đó ngươi không thể tùy tiện gõ.” Kỷ Vân Thư nói rất nhỏ nhẹ với hắn.

 

Nhưng Vệ Dịch lại không hiểu, chỉ vào tên nha dịch còn đang ôm chân đau đớn, nói: “Hắn cũng không cho ta gõ, tại sao vậy?”

 

Cái này…

 

Kỷ Vân Thư cũng không biết giải thích thế nào, bèn kéo hắn một cái, vào trong nha môn.

 

Nàng đi trước, hắn đi sau.

 

Lần đầu tiên thấy nha môn, Vệ Dịch đương nhiên tò mò vô cùng.

 

Nhìn trái nhìn phải, không phải vô ý giẫm lên tuyết trượt ngã thì cũng là bị hòn đá nhỏ vấp phải, thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo, trông rất nghịch ngợm!

 

Vào phòng trong, Kỷ Vân Thư phủi tuyết trên vai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tức khắc, nàng xoay người, giơ tay về phía vai Vệ Dịch, lại vô cùng cẩn thận phủi đi tuyết trên vai hắn.

 

Miệng vừa nói: “Lần sau tuyết rơi trên người, nhớ dùng tay phủi đi, nếu tuyết tan thấm vào áo là sẽ bị cảm lạnh đó.”

 

“Cảm ơn ca ca.”

 

Hắn càng ưỡn thẳng người, nở nụ cười đắc ý, vô cùng hưởng thụ sự “phục vụ” của Kỷ Vân Thư.

 

Nhìn hắn như vậy, Kỷ Vân Thư lườm một cái.

 

Nhóc con, ta muốn đánh ngươi, ngươi biết không!

 

Dù vậy, nàng vẫn tỉ mỉ phủi tuyết cho hắn.

 

Hai người đứng đó, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, quả thực khiến người khác ghen tị!

 

Nhưng… Huyện thái gia ngồi bên bàn ăn phía sau, nhìn mà sững sờ!

 

Đây là tình huống gì?

 

Tên ngốc nhà họ Vệ đó từ khi nào lại được Kỷ Vân Thư ưu ái như vậy?

 

Huyện thái gia trong lòng không cam tâm, đứng dậy đi qua, thân hình hơi béo của ông ta trực tiếp chen vào giữa hai người.

 

Tiếp nhận “công việc” của Kỷ Vân Thư, ông ta bắt đầu phủi tuyết trên người Vệ Dịch.

 

“Hay là để ta làm cho, Vân Thư, đồ ăn sắp nguội rồi, ngươi mau đi ăn đi.” Ông ta thúc giục.

 

Huyện thái gia đột nhiên chen vào, đẩy Kỷ Vân Thư sang một bên.

 

Này này, ngươi to con như vậy còn chen vào giữa, có biết xấu hổ không!

 

Vệ Dịch thấy đôi tay mỡ màng của ông ta đặt lên vai mình thì lập tức không vui, lùi lại vài bước, rồi nhanh chóng chạy ra sau lưng Kỷ Vân Thư, không hài lòng trừng mắt Huyện thái gia.

 

“Ngươi chạm vào ta làm gì?”

 

“Ta đang giúp ngươi mà.”

 

“Ta không cần, ta muốn ca ca giúp.”

 

“Ngươi…” Huyện thái gia á khẩu.

 

Kỷ Vân Thư đỡ trán, lắc đầu, hỏi Vệ Dịch: “Ngươi đã ăn gì chưa?”

 

Hắn lắc đầu: “Chưa.”

 

Thế là, Kỷ Vân Thư liền kéo hắn ngồi xuống bàn ăn.

 

Trên bàn, ngoài mấy món Kỷ Vân Thư đã gọi, còn có cả mấy món dầu mỡ của Huyện thái gia.

 

“Ăn đi, ăn xong ta dẫn ngươi đến một nơi.” Kỷ Vân Thư nói.

 

“Được.”

 

Hắn cầm lấy bát đũa, vui vẻ ăn.

 

Huyện thái gia đã đi tới, trong mắt suýt nữa thì tóe ra lửa.

 

Tên ngốc, ngươi lấy mất bát đũa của ta rồi! Ta ăn bằng gì?

 

Huyện thái gia huých vào người Kỷ Vân Thư, hỏi: “Vân Thư, đây là tình huống gì vậy?”

 

“Ngươi đoán đi!”

 

“Bản quan đoán không ra.”

 

“Vậy thì đừng đoán nữa.” Kỷ Vân Thư đáp trả.

 

Sáng sớm tinh mơ, sắc mặt Huyện thái gia đã tái đi mấy lần!

 

Chẳng mấy chốc, đồ ăn trên bàn phần lớn đã bị Vệ Dịch giải quyết xong. Kỷ Vân Thư chỉ ăn một chút, Huyện thái gia thì suốt cả quá trình chỉ ngồi đó, trợn mắt nhìn Vệ Dịch.

 

“Ăn no chưa?” Kỷ Vân Thư hỏi Vệ Dịch.

 

Hắn xoa bụng: “No rồi.”

 

“Được, đi theo ta.”

 

Nàng đứng dậy, không chần chừ, đi ra ngoài.

 

Vệ Dịch vội đuổi theo bước chân nàng, còn tưởng được dẫn đi chơi, vui mừng khôn xiết!

 

Cuối cùng, nàng dừng lại trước cửa một căn phòng trong nha môn.

 

Đẩy cửa vào, một mùi m.á.u tanh và hôi thối nồng nặc xộc vào mũi.

 

Mà đối diện cửa, trên một cái bàn cao, đặt một đống đồ vật được phủ một tấm vải trắng.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

“Ca ca, đây là đâu vậy?” Vệ Dịch che mũi: “Ở đây hôi quá.”

 

“Ở đây à, toàn là những thứ hay ho thôi.” Giọng điệu mang theo chút trêu chọc.

 

“Nhưng mà ca ca…”

 

Lời còn chưa nói xong đã bị Kỷ Vân Thư kéo vào.

 

“Nơi này, gọi là phòng nghiệm thi.”