Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 76: Ai đẩy ai?



Bị Kỷ Vân Thư khơi dậy lòng hiếu kỳ, Kỷ Mộ Thanh mon men lại gần nàng, bất tri bất giác đã bị Kỷ Vân Thư dẫn đến sát mép đình.

 

Vừa hay cái đình bát giác này, bốn mặt có vách, bốn mặt trống, vị trí hai người đang đứng lại chính là phía mặt trống, không có gì che chắn, chỉ cần hơi bất cẩn một chút là sẽ ngã xuống nước!

 

“Rốt cuộc là ở đâu? Ngươi chỉ cho ta xem cho kỹ, rốt cuộc là thứ gì?”

 

“Thứ đó đẹp mắt lắm, nếu vớt nó lên, tin rằng tỷ tỷ nhất định sẽ thích.”

 

“Ta không thấy được!”

 

Kỷ Mộ Thanh có chút sốt ruột, cố sức nhìn xung quanh, ngay cả mũi chân cũng nhón lên.

 

Cái tính này, từ nhỏ nàng đã không đổi!

 

Hễ ở đâu có chuyện mới lạ, lời đồn đại, nàng liền thích moi cho tận gốc rễ!

 

Chính vì Kỷ Mộ Thanh “nghiên cứu” quá nhập tâm, nên hoàn toàn không thấy được nơi khóe miệng Kỷ Vân Thư, nụ cười quỷ quyệt đang dần hiện lên.

 

Kỷ Vân Thư lặng lẽ lùi lại một bước, quay đầu nhìn Kỷ Linh Chi, con nhóc đó cũng đang cố sức nhìn xuống mặt nước!

 

Nhìn đi, nhìn đi, nhìn thêm vài cái nữa.

 

Lát nữa sẽ cho ngươi nhìn kỹ hơn!

 

“Linh Chi, ta bế muội lên, cao hơn một chút là có thể thấy được.” Giọng Kỷ Vân Thư vô cùng dịu dàng.

 

Kỷ Linh Chi đảo tròng mắt, thật ra nó cũng tò mò, tuy vẻ mặt ghét bỏ nhưng vẫn đồng ý.

 

“Vậy ngươi bế ta cẩn thận một chút, nếu làm ta ngã, ta nhất định sẽ mách tổ mẫu.”

 

“Ừm.”

 

Kỷ Linh Chi giơ hai tay lên, đưa về phía nàng, đầu nghênh nghênh, ra vẻ chủ tử!

 

Mắt thấy Kỷ Vân Thư cong lưng chuẩn bị ôm nó, nào ngờ, tay Kỷ Vân Thư lại không ôm lấy vòng eo nhỏ của nó, mà là đặt lên đôi vai gầy của nó, dùng sức ấn một cái.

 

Cùng lúc với động tác này, Kỷ Vân Thư nhanh chóng di chuyển hai chân, nghiêng người sang bên cạnh.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Kỷ Linh Chi bị nàng ấn vai, đồng thời cũng bị kéo mạnh một cái, thân hình nhỏ bé lao thẳng vào sau lưng Kỷ Mộ Thanh, đôi tay đang giơ cao qua đầu, trùng hợp làm sao, lại đập trúng vào lưng Kỷ Mộ Thanh.

 

“A!”

 

Tõm!

 

Chỉ thấy cả người Kỷ Mộ Thanh ngã nhào xuống nước, bộ áo lụa màu lam trên người nhẹ nhàng nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

 

Cảnh tượng đó, thật ra cũng khá đẹp!

 

“Cứu mạng! Cứu…” Kỷ Mộ Thanh vùng vẫy trong nước, khí chất cao quý cũng chẳng còn.

 

Kỷ Linh Chi sợ hãi, hai tay vẫn còn chới với giữa không trung, hoảng loạn không biết làm sao.

 

Vệ Dịch vẫn luôn đứng sau lưng không nói gì cũng vội vàng tiến lên, nhìn người đang chìm nổi trong nước, cũng hoảng hốt, nhưng khổ nỗi, hắn không biết bơi!

 

“Thư Nhi, tỷ tỷ kia rơi xuống nước rồi, làm sao bây giờ?” Vệ Dịch rất hoảng.

 

Làm sao bây giờ? Cứ trộn gỏi lên thôi!

 

Kỷ Vân Thư không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn, giờ khắc này, thật ra nàng chỉ mong Kỷ Mộ Thanh c.h.ế.t đuối!

 

Nhưng lần này, nàng không chỉ muốn dạy dỗ Kỷ Mộ Thanh, mà quan trọng hơn, vẫn là Kỷ Linh Chi.

 

“Người đâu, mau tới đây, mau tới cứu đại tỷ tỷ của ta, mau tới đây…” Kỷ Linh Chi đứng tại chỗ nóng nảy dậm chân, còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Kỷ Vân Thư đang bình tĩnh, siết chặt nắm đ.ấ.m nhỏ chuẩn bị đ.ấ.m nàng, miệng la lối: “Đều tại ngươi, tại sao ngươi…”

 

Nào ngờ, nắm đ.ấ.m đã bị Kỷ Vân Thư tóm gọn trong lòng bàn tay, ngay sau đó, tay kia giơ lên, hung hăng tát vào khuôn mặt nhỏ của Kỷ Linh Chi.

 

“Tại sao muội lại đẩy đại tỷ tỷ xuống nước? Không ai quản giáo, muội quả thật càng ngày càng khó bảo.”

 

Chà, chiêu lật ngược tình thế này, dùng thật là hay.

 

Trên mặt ăn một cái tát, Kỷ Linh Chi bị đánh đến ngây người!

 

Đôi mắt vô tội chợt mở to, quên cả người đại tỷ tỷ thân yêu của mình lúc này còn đang uống nước ngâm mồi câu dưới hồ.

 

Vệ Dịch cũng bị hành động vừa rồi của Kỷ Vân Thư làm cho sợ hãi, không dám lên tiếng.

 

“Cứu mạng, cứu… ta, cứu…” Kỷ Mộ Thanh vẫn còn đang vùng vẫy trong nước.

 

Mắt thấy sắp chìm xuống, người hầu của Kỷ gia ở gần đó cũng đã thấy được, đang chạy về phía này.

 

Thấy vậy, Kỷ Vân Thư buông Kỷ Linh Chi ra, xoay người một cái, nhảy xuống nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng, nàng cũng là người không biết bơi!

 

Vừa xuống nước, cũng không thể nổi lên được.

 

Lúc này dưới nước, Kỷ Vân Thư và Kỷ Mộ Thanh, cùng nhau vùng vẫy.

 

Vệ Dịch bất chấp tất cả, khi nhìn thấy Kỷ Vân Thư sắp c.h.ế.t đuối, liền hét lớn một tiếng: “Thư Nhi đừng sợ, ta đến cứu nàng.”

 

Tõm!

 

Ngay sau Kỷ Vân Thư, hắn cũng nhảy xuống nước.

 

Ba người không biết bơi, đây không phải là tìm c.h.ế.t sao?

 

Lúc này Kỷ Mộ Thanh đã chìm xuống, chỉ còn thấy một đôi tay vẫy vùng trên mặt nước.

 

May mắn, người hầu của Kỷ gia đã chạy đến, bảy tám người nhanh chóng xuống nước cứu người.

 

Một hồi loay hoay, cuối cùng cũng vớt được ba người lên.

 

Vệ Dịch không sao!

 

Kỷ Vân Thư sắc mặt trắng bệch, vết thương sau lưng, sau khi bị ngâm trong nước lạnh mùa đông, dường như thật sự đã nứt ra, đau đến toàn thân nàng run rẩy!

 

Còn về Kỷ Mộ Thanh, vớt lên đã hôn mê!

 

“Đại tiểu thư? Đại tiểu thư người tỉnh lại đi.” Bọn hạ nhân gọi.

 

“Tránh ra.” Kỷ Vân Thư gạt mấy người kia ra, chịu đựng cơn đau sau lưng, quỳ xuống bên cạnh Kỷ Mộ Thanh, hai tay ấn lên n.g.ự.c nàng, thực hiện cấp cứu.

 

Cuối cùng, Kỷ Mộ Thanh sặc ra một ngụm nước, tỉnh lại.

 

Không c.h.ế.t là tốt rồi!

 

Chuyện này, tự nhiên truyền đến tai Kỷ Thư Hàn và Kỷ lão phu nhân.

 

Kỷ Mộ Thanh được đưa về viện của mình, người trong Kỷ gia trên dưới cũng đều kéo đến, còn bao gồm cả Vệ lão gia, Vệ phu nhân và Vệ Dịch.

 

Đại phu đến chẩn trị cho Kỷ Mộ Thanh một lần, không có gì đáng ngại, kê một đơn thuốc trừ hàn rồi đi.

 

Kỷ Thư Hàn thấy con gái không sao, thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Mộ Thanh, sao con lại đột nhiên rơi xuống nước?”

 

“Con…”

 

Lời còn chưa dứt, Kỷ Linh Chi đã nhảy ra, chỉ vào Kỷ Vân Thư đang ướt sũng: “Cha, là tam tỷ tỷ đẩy đại tỷ tỷ, là tỷ ấy.”

 

Sắc mặt Kỷ Vân Thư tái nhợt, giọng nói yếu ớt, đau khổ nói: “Linh Chi, sao muội có thể nói như vậy? Vừa rồi, rõ ràng là muội đã đẩy tỷ tỷ mà.”

 

“Là ngươi đẩy ta, ta mới đụng phải đại tỷ tỷ, là ngươi, ngươi còn tát ta một cái.”

 

Nói xong, Kỷ Linh Chi lại chui vào lòng Kỷ lão phu nhân: “Tổ mẫu, người nhất định phải tin con.”

 

Lúc này, Vệ Dịch lên tiếng, tức giận chỉ vào Kỷ Linh Chi: “Không phải Thư Nhi đẩy, ta thấy, là ngươi đẩy, Thư Nhi lúc đó mới đánh ngươi. Hơn nữa Thư Nhi còn xuống nước cứu người nữa, ta đều thấy cả.”

 

Vệ phu nhân thấy quần áo con trai mình ướt sũng, lo lắng vô cùng, lại nghiêm túc hỏi hắn: “Dịch nhi, con thật sự thấy là Linh Chi đẩy sao?”

 

“Vâng, là con tận mắt thấy, mẹ, con không nói dối.”

 

Đứa trẻ ngoan!

 

Kỷ Linh Chi quả thật oan ức vô cùng, rúc vào lòng Kỷ lão phu nhân, gần như sắp khóc.

 

Kỷ Thư Hàn nhíu mày, lại hỏi Kỷ Mộ Thanh: “Mộ Thanh, thật sự là Linh Chi đẩy con sao?”

 

“Cha, con… con không thấy rõ.” Giọng Kỷ Mộ Thanh có chút nhẹ, thật ra là đang bao che cho Kỷ Linh Chi.

 

Xoay người, Kỷ Thư Hàn lại hỏi mấy người hầu kia: “Các ngươi biết là chuyện gì không?”

 

Một gia đinh nói: “Không thấy là ai đẩy, lúc chúng tôi chạy đến, chỉ thấy tam tiểu thư nhảy xuống nước cứu người, ngay sau đó, Vệ công tử cũng nhảy xuống.”

 

Không biết bơi còn nhảy xuống cứu người, đúng là một người em gái tốt!

 

Đúng lúc này, Kỷ Vân Thư cuối cùng cũng không đứng vững được nữa, cả người mềm nhũn, may mà được Vệ Dịch một tay kéo vào lòng.

 

“Thư Nhi.” Vệ Dịch gọi nàng.

 

Vệ phu nhân cũng kinh hãi: “Sau lưng Vân Thư còn có vết thương, lúc này còn nhảy xuống cứu người, vết thương nhất định càng nghiêm trọng hơn.”

 

Con dâu ơi, con không thể có chuyện gì được!