Hắn ấp úng không chịu nói, ta ngoảnh đầu bỏ đi.
Chung Thiệu Hiên ở phía sau vội vàng nói: "Không phải ta cố ý thoái hôn đâu, ta có nỗi khổ tâm khó nói!"
"Tạ muội muội, ta thật lòng muốn cưới muội làm thê tử nhưng ta vừa mới đưa xong sính lễ thì bệ hạ liền bảo ta về Hàn Lâm Viện chờ bổ nhiệm."
"Muội biết chờ bổ nhiệm là có ý gì không? Trạng nguyên nghe có vẻ vẻ vang, nhưng từng khóa từng khóa được làm Trạng nguyên có bao nhiêu người? Có người ở Hàn Lâm Viện chép sách cả đời, chờ đến bạc đầu cũng chưa được làm quan."
"Nhà ta không có tước vị thế tập như Hầu phủ, nếu không thoái hôn với muội thì đời này của ta thế là hết rồi!"
Hóa ra đằng sau lại có ẩn tình như vậy.
Chung Thiệu Hiên thoái hôn mà ta lại thà c.h.ế.t chứ không chịu gả cho Mạnh Lan.
Vì để ta tránh khỏi số phận bị tuyển tú mà trước mắt cha mẹ chỉ đành lừa ta lên kiệu hoa của Mạnh Lan.
Bọn họ vốn muốn đợi lúc ta quy ninh mới giải thích, không ngờ rời đi quá vội vàng, căn bản không kịp nói.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nghĩ đến bản thân từng hằng mong được gả cho Chung Thiệu Hiên, ta chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa hoang đường.
Ta hắng giọng, nói: "Việc cưới gả vốn dĩ là chuyện tình nguyện của hai bên. Tạ gia không trách tội, Chung đại nhân cũng không cần giải thích."
Sen mọc đầy ao tỏa ra hương thơm dìu dịu, Chung Thiệu Hiên nghe lời ta nói,
sắc mặt ảm đạm.
"Thế nhưng Tạ tướng quân từng nói rằng muội thích ta."
"Tạ muội muội, thật không giấu gì." Hắn tiến lên ép sát hai bước, quạt xếp mang theo gió nổi lên thổi tán mái tóc mai của ta. "Hôm nay gặp lại muội… ta hối hận rồi."
Có lẽ là do đã uống rượu cho nên ta đứng không vững, giận dữ nói: "Ngươi đã thoái hôn rồi lại còn nói những lời này với ta. Ngươi không cảm thấy nực cười sao?"
Chung Thiệu Hiên không buông tha: "Muội đối với Mạnh Hầu gia căn bản không có tình cảm, bất quá chỉ là sự lựa chọn bất đắc dĩ thôi."
Ta lười tranh cãi với hắn.
Đột nhiên nghe thấy sau lưng có động tĩnh, một đám người đang đi về phía này.
"Chung đại nhân, ngươi đừng có qua đây, xin cáo từ!"
Ta xoay người vội vàng rời đi, vừa mới đi mấy bước thì tay chân bủn rủn, đầu cũng choáng váng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chung Thiệu Hiên lập tức xông tới: "Tạ muội muội, muội không thoải mái sao?"
Ta chán ghét mà hất mạnh cánh tay hắn ra.
Lời đã nói rõ mồn một, huống hồ những kẻ kia rõ ràng là kéo đến đây. Chẳng lẽ hắn không hiểu đạo lý tránh hiềm nghi hay sao?
"Ôi, quả nhiên là Hầu phu nhân đây mà, sao lại cùng Chung đại nhân ở đây?"
"Chẳng phải Chung đại nhân đã từ hôn với Tạ gia rồi sao?"
"Vừa nãy còn lôi lôi kéo kéo, làm gì thế hả!"
Một làn gió mát từ bên ao sen thổi tới, ta chợt tỉnh táo hẳn lên, đầu óc cũng không còn mê man ong ong nữa.
Ta vịn lấy một bàn tay đang vươn tới, dùng ánh mắt mong mỏi trông về phía Mạnh Lan.
Mạnh Lan cười nói: "Đêm qua ta có nói với phu nhân là ta thích bức tranh hoa điểu của Chung đại nhân. Vừa nói thôi mà phu nhân đã vội giúp ta đi đòi rồi ư?"
Ta lập tức hiểu ý, thản nhiên nói: "Phu quân nói Chung đại nhân công vụ bận rộn, không tiện quấy rầy. Vừa hay thiếp gặp Chung đại nhân ở bên ao sen, liền mặt dày hỏi xin ngài ấy một tiếng."
Mạnh Lan cưng chiều khẽ gãi mũi ta: "Nàng quả là biết mượn hoa kính Phật."
Rồi quay sang Chung Thiệu Hiên nói: "Vậy thì làm phiền Chung đại nhân rồi."
Chung Thiệu Hiên sững sờ một lúc, không tình nguyện đáp: "Đa tạ Tiểu Hầu Gia khen ngợi, sau khi vẽ xong ta nhất định sẽ đích thân mang tới phủ."
Vốn dĩ có thể cứ như vậy mà có thể hóa giải hiểu lầm.
Ai ngờ lại có kẻ âm dương quái khí nói lời mỉa mai : "Hầu gia quả là bao dung rộng lượng, không bận tâm chút nào đến việc phu nhân tư thông với nam nhân bên ngoài."
Ánh mắt sắc bén của Mạnh Lan quét qua nàng ta: "Bên ao sen đâu phải nơi riêng tư kín đáo. Thị nữ gia đinh qua lại không ngớt, nếu như ngươi muốn gian díu với ai đó thì sẽ chọn nơi này sao?"
Nữ nhân lắm lời đó bị Mạnh Lan châm chọc cho mặt mày đỏ bừng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Sau khi lên xe ngựa, trái tim căng thẳng của ta cuối cùng cũng an ổn đôi chút.
Mạnh Lan kinh ngạc nói: "Tửu lượng của nàng kém vậy sao? Mới uống có nửa chén thôi mà."
"Ta chưa từng uống rượu bao giờ, không biết tửu lượng của mình thế nào." Ta nghi ngờ nói: "Lúc Chung Thiệu Hiên đến kéo ta, ta choáng váng lắm, sau đó gió thổi một cái lại thấy khá hơn rồi."
Mạnh Lan sờ trán ta, không thấy nóng, lại bắt mạch cho ta, đều không có gì bất thường.