Hoa Hồng Và Người Đẹp Ngủ Trong Rừng
Nghe thấy giọng tôi, anh ta bỗng nhiên khựng lại.
Quầng thâm dưới mắt rõ ràng, lẫn vào giữa hàng chân mày là sự bồn chồn và sợ hãi.
Anh ta hoảng hốt nhìn tôi: “Duệ Duệ…”
Đám côn đồ vội vàng đỡ tên tóc vàng đang nằm sõng soài dưới đất rồi chạy biến.
Tôi thở dài, phòng khám trong thị trấn đóng cửa rồi, tôi đành đưa anh ta về homestay, dùng dung dịch sát trùng lau qua vết thương.
Nhìn khuôn mặt anh ta, tôi bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp anh ta.
Năm đó tôi mới năm nhất đại học, cũng bị đám côn đồ quấy rối như hôm nay.
Điện thoại bị cướp mất, tôi không thể báo cảnh sát, rơi vào tuyệt vọng cùng cực.
Cũng vào khoảnh khắc ấy, Phó Dật Thâm như nam chính bước ra từ tiểu thuyết, xuất hiện để cứu tôi.
Tôi đã ngây ngẩn nhìn anh ta rất lâu.
Lần đầu tiên rung động.
Từ một người chẳng bao giờ để ý đến vẻ ngoài, tôi bắt đầu học trang điểm.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Từ một cô gái sợ xã giao đến chết, tôi bắt đầu tham gia các câu lạc bộ.
Tôi muốn xuất hiện trước mặt anh ta với phiên bản tốt nhất của bản thân.
Cho đến khi tôi nhìn thấy anh ta ôm một cô gái nhỏ nhắn khác, dịu dàng cười.
14
Ánh mắt Phó Dật Thâm khóa chặt trên gương mặt tôi, từng chút một phác họa đường nét, như thể chỉ cần chớp mắt một cái, tôi sẽ biến mất ngay lập tức.
Tôi hơi khó chịu, nhưng dù gì hắn cũng vừa cứu tôi một mạng, đành nhẫn nại hỏi:
“Anh đến đây làm gì?”
Khóe môi anh ta khẽ giật, còn chưa kịp đáp lời, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ dồn dập.
Tôi ra mở cửa và ngay khoảnh khắc ấy, hơi thở tôi như nghẹn lại.
Giang Độ Lễ đứng đó, gấp gáp và mỏi mệt, cả người như vừa đi một chặng đường dài dưới màn đêm lạnh ẩm.
Anh ta chặn cửa lại, đôi mắt đen thẫm không chút che giấu sự xâm lược, như thể đang tích tụ một cơn cuồng phong dữ dội.
Giọng anh ta khàn khàn, hơi thở nặng nề:
“Chủ nhân, không cho tôi vào sao?”
Tôi còn chưa kịp đáp, người trong phòng đã cười khẩy, gương mặt điển trai lạnh băng:
“Chủ nhân?”
Anh ta nhếch môi, giọng trầm thấp, châm chọc:
“Lâm Duệ, chia tay xong, cô chơi bạo thật đấy.”
Sự xấu hổ khiến tôi mất sạch cảm giác. Ngược lại, tôi bình tĩnh hơn.
Sắc mặt Giang Độ Lễ hơi biến đổi:
“Anh đến đây làm gì?”
Phó Dật Thâm lạnh lùng đáp trả:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Thế anh đến đây làm gì?”
Giang Độ Lễ nheo mắt, chậm rãi phun ra từng chữ:
“Tôi đến tìm vợ tôi. Liên quan gì đến anh?”
Phó Dật Thâm nhướn mày:
“Oh? Lĩnh chứng nhận kết hôn rồi à? Tôi nhớ Lâm Duệ trốn đến đây là để tránh anh đấy?”
Giang Độ Lễ cười nhạt:
“Còn hơn cái thằng tiền nhiệm như anh, đến tro cốt cũng bị rải rồi.”
“…”
Hai người cứ thế đấu võ miệng không dứt, tôi nghe mà nhức hết cả đầu.
Không thèm nhịn nữa, tôi đuổi cả hai ra ngoài, khóa cửa lại.
“Cút hết cho tôi!”
Giang Độ Lễ ngoài cửa khẽ cắn môi, giọng bất đắc dĩ mà thấp xuống:
“Duệ Duệ, không có em bên cạnh, anh không ngủ được.”
Phó Dật Thâm nghiến răng ken két:
“Mẹ kiếp, anh đúng là không biết xấu hổ!”
Giang Độ Lễ chỉ nhếch môi, điềm nhiên đáp:
“Ha, tôi không cãi nhau với anh. Ít ra tôi còn biết không làm phiền Duệ Duệ ngủ.”
“Giang. Độ. Lễ——”
Tôi chui vào chăn, chẳng buồn để ý bọn họ nữa.
Nửa đêm, tôi nhận được tin nhắn từ hai số khác nhau.
Như thể bọn họ đã hẹn nhau trước.
Tin nhắn đầu tiên là lời xin lỗi.
Phó Dật Thâm nói anh ta đã hiểu lầm tôi, anh ta với Niệm Trì chẳng có gì cả, anh ta chỉ muốn chọc tức tôi.
Anh ta hy vọng tôi có thể cho anh ta một cơ hội nữa.
Nhưng đọc đi đọc lại, tôi chỉ nhìn thấy hai chữ: “Thần kim”.
Nói cho cùng, anh ta chưa từng tin tưởng tôi, cũng không bao giờ chịu nghe tôi giải thích.
Những lời tàn nhẫn buột miệng nói ra, mới là suy nghĩ sâu thẳm nhất trong lòng anh ta.
Sự dịu dàng đến muộn, chỉ khiến tôi càng cảm thấy anh ta không xứng đáng để yêu.
Tin nhắn thứ hai… cũng là một lời xin lỗi.
Giang Độ Lễ kể lại toàn bộ quá trình chúng tôi quen nhau.
Thì ra, cái đêm ở hội quán năm ấy, người đàn ông đã cứu tôi khỏi nanh vuốt bọn cầm thú, lại chính là anh ta.
Nhưng khi đó tôi quá sợ hãi, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn anh ta để nói lời cảm ơn.
Tôi khẽ mềm lòng, lật qua lật lại tin nhắn ấy đọc mấy lần.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com