Hoa Hồng Và Người Đẹp Ngủ Trong Rừng
Phu nhân Giang liền nảy ra ý định tìm một cô gái kết hôn với anh ta để xung hỉ.
Nếu không được thì ít nhất cũng phải có một đứa con để nuôi dạy.
Và thế là mẹ tôi gặp vận may từ trên trời rơi xuống.
"Mẹ đi chùa cầu duyên cho con, tình cờ gặp phu nhân Giang, con xem có duyên chưa kìa..."
Sau khi hiểu rõ đầu đuôi, tôi và mẹ ngay lập tức đồng ý.
Tôi thức cả đêm đặt mua một thùng hàng giao kín trên mạng.
Trong đó bao gồm cả sợi dây đỏ bán chạy nhất.
3
"Tôi phải xem thử rốt cuộc là loại phụ nữ không ra gì nào! Họ nói anh tôi bị ngốc, tôi còn không tin!"
Giọng nói sắc bén đầy tức giận vang vọng trong phòng khách, bước chân tôi chững lại giữa cầu thang, rồi nghe thấy một giọng nói dịu dàng khác:
"Biệt Chi, đừng tức giận, bây giờ Độ Lễ cũng không thể tự quyết định được."
"Mẹ tôi cũng thật là... rõ ràng biết chị và anh tôi..."
"Yên tâm đi, chị Niệm Trì, nhà họ Giang chúng tôi không phải ai cũng có thể bước vào!"
Niệm Trì?
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Cái tên quen thuộc này khiến tôi khựng lại, một vài ký ức lướt qua trong đầu.
Chỉ trong vài giây, tôi đã lấy lại vẻ bình thường.
Chiếc váy len ôm sát làm nổi bật những đường cong trên cơ thể, mắt cá chân trắng nõn của tôi vương vài vết hồng mờ ám.
Tôi cong môi cười nhẹ: "Chuyện gì vui thế?"
Hai người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha lập tức im bặt, quay đầu nhìn tôi.
Một người nhíu mày, khuôn mặt hơi non nớt có vài nét giống Giang Độ Lễ.
Đây chắc hẳn là em gái anh ta, Giang Biệt Chi, người đã du học nhiều năm ở nước ngoài.
Ánh mắt cô ta quét từ n.g.ự.c tôi xuống mắt cá chân, khuôn mặt giận dữ bỗng chốc cứng đờ, vành tai dần đỏ lên, thậm chí không dám nhìn thẳng vào tôi.
Trái lại, Niệm Trì trông như bị sốc, cô ấy thất thố đứng bật dậy.
"Lâm Duệ? Sao lại là cô!"
Giang Biệt Chi nghi hoặc nhìn cô ấy: "Chị Niệm Trì, hai người quen nhau à?"
Niệm Trì như bừng tỉnh, nét hoảng hốt trong mắt lóe lên rồi biến mất, cô ấy cười gượng gạo trả lời:
"Đàn em đại học, gặp vài lần, có ấn tượng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô ấy khẽ đẩy Giang Biệt Chi một cái, đối phương lập tức hiểu ý, hung hăng trừng mắt nhìn tôi.
Nhưng thế nào cũng lộ ra vẻ yếu thế.
"Đã quen biết chị Niệm Trì, thì càng không nên cướp vị hôn phu của chị ấy! Cô không biết sao? Anh tôi và chị ấy có hôn ước!"
"Nói đi, bao nhiêu tiền mới chịu rời xa anh ấy?"
Tôi chỉ cười mà không đáp, cốt truyện cũ rích.
Giang Biệt Chi thấy tôi không để tâm, liền lớn tiếng hơn:
"Cô có ý gì? Đừng tưởng giả câm giả điếc là qua mặt được tôi!"
Tôi dang tay, tỏ vẻ vô tội: "Em hiểu lầm rồi, chị ở bên anh trai em thật sự không phải vì tiền."
"Cô đừng nói là vì tình yêu đấy chứ?" Cô ta cười khẩy, giọng đầy mỉa mai. "Loại phụ nữ như cô tôi thấy nhiều rồi."
Tôi lắc đầu: "Cũng không phải, chỉ đơn giản là tôi thích cơ thể anh trai em mà thôi."
Giang Biệt Chi: "…"
Tôi nói thật lòng.
Dạo gần đây tôi viết truyện mới nhưng mãi không hot.
Độc giả khen logic và tình tiết của tôi ổn, nhưng cứ đến cảnh mập mờ giữa nam nữ chính là lại nhạt nhẽo như bà lão gây mê vậy.
Mà ở Hoa Thị, ai thèm xem cốt truyện chứ?
Thậm chí còn bị châm chọc: "Không hòa nhập nổi thì đừng cố, OK?"
"Tác giả chắc chưa từng yêu đương đúng không? Xin cô, tìm một người bạn trai mà luyện tập trước đi!"
Hừ, luyện thì luyện.
Lần này, tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.
…
Giang Biệt Chi ngây ra trước ánh mắt đầy xâm lược của tôi, khuôn mặt đỏ bừng.
Tôi không để ý đến cô ta, mà lại chăm chú quan sát Niệm Trì.
Bất kể khi nào, cô ấy cũng luôn giữ nụ cười dịu dàng, gương mặt mềm mại như một đóa tuyết liên mong manh, khiến người ta muốn che chở.
Nhưng lúc này, đôi mắt hạnh lại phủ một lớp sương mù, vẻ đáng thương y hệt đêm đó.
Cô ấy cúi mắt, giọng nói rầu rĩ:
"Tôi thế nào cũng được, chỉ mong anh ấy không bị tổn thương."
"Lâm tiểu thư, nếu cô cần tiền, có thể nói với tôi. Đừng lấy Độ Lễ làm công cụ để bước vào hào môn, được không?"
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com