Chu Tường chọc vào trán tôi, đang định tính sổ thì cửa phòng bao bị đẩy ra.
Không ngờ lại là Giang Biệt Chi.
Cô ấy nở nụ cười ngoan ngoãn, nhưng khi nhìn thấy Chu Tường bên cạnh tôi, con ngươi lập tức mở to, sững sờ tại chỗ.
Tôi khẽ ho một tiếng: “Có chuyện gì sao?”
Cô ấy hoàn hồn lại, vành tai đã đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh.
“Chị dâu, xin lỗi, em đã biết chuyện rồi, hôm nay đến để xin lỗi chị.”
“Sao em biết tôi ở đây?”
Ánh mắt Giang Biệt Chi lóe lên một tia bất mãn: “Còn không phải do Giang Độ Lễ, anh ấy nói với mẹ em không cho em đến biệt thự tìm chị, nên em chỉ có thể theo đến đây.”
“Từ trước đã đáng ghét thế rồi, không ngờ sau khi ngốc đi còn đáng ghét hơn.”
Tôi: “…”
Chu Tường lại bật cười, cô ấy thuộc kiểu mỹ nhân lười biếng đầy mị hoặc.
Cô ấy vẫy tay với Giang Biệt Chi: “Em gái nhỏ, lại đây chơi nào.”
Cô em gái còn non nớt của nhà họ Giang lập tức giống như một con thỏ trắng nhỏ khi đứng trước cô ấy.
Linh cảm có gì đó không hay, tôi giả vờ đi vệ sinh, sau đó nhắn tin cho Chu Tường.
【Cậu giữ chừng mực đấy!】
Theo lý mà nói tôi không cần lo lắng, nhưng Chu Tường thích phụ nữ mà!
“Lâm Duệ?”
Giọng nói quen thuộc đến mức khắc vào xương tủy truyền đến, tay tôi khẽ run, chưa kịp gửi tin nhắn đi.
Ngẩng đầu lên, một bóng đen cao lớn che phủ lấy tôi.
Phó Dật Thâm đứng ngược sáng trước mặt tôi.
Năm năm không gặp, nét mặt anh ta càng thêm lạnh lùng và xa cách.
Anh ta mặc âu phục đặt may phẳng phiu, cả người toát lên khí chất cao quý, hoàn toàn khác xa người đàn ông tuyệt vọng và sa sút năm nào.
Tôi mím môi không nói, còn anh ta lại tự mình tiến thêm một bước, trong đôi mắt sắc bén là cảm xúc tôi không thể nhìn thấu.
“Tôi nhớ cô không thích đến những nơi như thế này.”
“Phó tiên sinh, không liên quan đến anh.”
Có lẽ thái độ lạnh nhạt của tôi khiến anh ta không vui, dù sao lúc trước chúng tôi cũng từng kết thúc không mấy tốt đẹp.
“Phó tiên sinh?” Anh ta khẽ vuốt ngón trỏ phải, đây là thói quen của anh ta mỗi khi phiền muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Không thể gọi cả họ lẫn tên sao?”
Đồ điên.
Tôi vừa định lách người rời đi, cổ tay bỗng bị anh ta nắm chặt, lực mạnh mẽ khiến tôi lập tức nổi giận.
Nhưng có người nhanh hơn tôi.
Giây tiếp theo, một cú đ.ấ.m giáng thẳng vào mặt Phó Dật Thâm.
Giang Độ Lễ che chắn tôi phía sau, ánh mắt đầy sát khí như sắp hóa thành thực thể.