Vì trời mưa, không ai ra đồng.
Một đám người tụ tập dưới mái hiên nhà tôi, vừa uống trà vừa tán gẫu.
Thím Năm bẻ một nhánh tre làm tăm, cười mỉa:
“Văn Khúc tinh trở về rồi sao? Nhìn người ướt sũng thế kia, chắc đến mặt thầy cũng chưa gặp được nhỉ?”
Bác Ba nhả khói thuốc cay xè, lắc đầu nói:
“Cháu cũng đừng trách bố mẹ cháu. Cháu vốn không hợp với việc học hành. Thành thật mà nói, tốt nhất nên đi làm, phụ giúp bố mẹ lo cho Tiểu Húc học đại học, mới là chuyện đàng hoàng.”
Mọi người đồng loạt gật gù.
“Phải đấy, sống thì đừng có mộng tưởng viển vông.”
“Bố mẹ nuôi con khôn lớn đâu dễ dàng, con cũng nên biết nghĩ cho họ.”
“Con gái mà, học giỏi sao bằng lấy chồng giỏi.”
…
Không ai tin tôi có thể làm được.
Hoặc có lẽ, chẳng ai muốn tôi làm được.
Trong mắt rất nhiều người, một đứa con gái “ưu tú” là người từ nhỏ biết đỡ đần việc nhà, học xong cấp hai thì ra ngoài đi làm kiếm tiền.
Lương tháng gửi về nuôi em trai ăn học, lúc lấy chồng thì mang về một khoản sính lễ kha khá, sau khi cưới còn phải luôn “có mặt khi nhà mẹ đẻ cần”.
Mẹ rót thêm trà cho khách, quay sang tôi:
“Con muốn thử, bố mẹ cũng cho con thử rồi đấy. Giờ thì con nên tỉnh ra đi. Là đi làm hay học trung cấp không tốn tiền, hai ngày nữa phải quyết định rõ ràng.”
7.
Tôi mỉm cười đáp:
“Con thi đậu rồi!”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Tôi lớn tiếng hơn:
“Con được 146 điểm. Thầy Chu nói sẽ nhận con vào Nhất Trung, một tuần nữa có kết quả.”
Cả đám người nổ tung như cái chợ.
“Tiểu Mỹ à, khoác lác cũng phải có giới hạn chứ.”
“Với điểm các môn còn lại của cháu, mà đòi vô Nhất Trung hả?”
“Ông ấy có đòi cháu đưa tiền không? Phải bao nhiêu mới được nhận?”
Thím Vương thì giọng đầy mỉa mai:
“Cháu là con gái nhỏ, một mình tìm thầy ấy, có khi nào bị ông ta giở trò rồi không? Con gái thì phải giữ mình, đừng tưởng có tí nhan sắc là muốn làm gì cũng được.”
Tôi nổi giận:
“Thím Vương, sáng nay không rửa mặt à? Mắt mũi dính đầy bẩn thế, có cần cháu mang thau nước ra rửa giúp không?”
Mặt thím Vương đỏ bừng:
“Thím chỉ đoán hợp tình hợp lý thôi mà.”
Tôi đáp trả:
“Vậy cháu cũng đoán hợp lý nhé, đêm nào thím cũng lén ăn cám heo, chứ không thì cả nhà ăn cùng một mâm, sao chỉ có thím béo như đầu heo thế hả?”
Cả đám người cười ầm lên, thím Vương tức đến mức suýt ngã ngửa.
Mẹ tôi cũng bán tín bán nghi:
“Thầy giáo thật sự đồng ý cho con vào Nhất Trung sao?”
“Thật mà.”
Có người vẫn châm chọc:
“Không đưa giấy báo nhập học tại chỗ à? Mồm nói không bằng chứng, lỡ ông ấy lật lọng thì sao?”
Nhưng ông ấy dám đội mưa đến, tôi tin ông ấy sẽ giữ lời.
Cả làng – kể cả bố mẹ tôi – vẫn mang đầy nghi ngờ.
Nhưng sáu ngày sau, tôi thực sự nhận được giấy báo nhập học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc đó, mấy bà tám trong làng mới chịu ngậm miệng.
Họ xì xào:
“Nhà Chu Trung Hoa thật có tổ tiên phù hộ, điểm của Tiểu Mỹ như thế mà cũng vào được Nhất Trung.”
Bố tôi cầm giấy báo, cũng hớn hở khoe khoang được một lúc.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ông không cười nổi nữa.
Vì trong giấy báo viết rõ: học phí 1200 tệ, phí nội trú mỗi học kỳ 400, còn vô số khoản lặt vặt khác, tổng cộng hơn 2000 tệ.
Năm ấy là 2010, thật ra hơn 2000 cũng không phải khoản tiền quá lớn.
Nhưng bố tôi vẫn nói:
“Bố nghe ngóng rồi, từ trước tới nay chưa từng có ai vào được đại học chỉ nhờ giỏi môn Toán.
Điểm các môn kia của con kém quá, chắc sẽ đứng đội sổ trong trường, đừng mơ đại học gì cả. Tốt nhất là đừng lãng phí tiền nữa.”
Mẹ tôi cố tranh luận vài câu:
“Con bé đã nhận được giấy báo rồi, cứ để nó thử xem sao. Hồi đó chẳng phải ông đã hứa rồi à?”
Bố tôi lập tức nổi cáu:
“Thử thử thử, thử thì không mất tiền chắc? Bà ở nhà không kiếm nổi một xu, đến lúc tiêu thì lại mạnh tay, cuối cùng vắt kiệt sức cũng chỉ có tôi thôi! Muốn ủng hộ nó thì tự đi kiếm tiền mà ủng hộ!”
8.
Bố tôi nổi trận lôi đình xong thì bỏ đi đánh mạt chược.
Mẹ tôi thì lục lọi trong ngăn tủ, moi ra một chiếc túi nhỏ giấu kỹ, lấy từng đồng tiền lẻ bên trong.
Bà nhìn tôi bất lực:
“Đây là tiền riêng mẹ dành dụm được, chỉ hơn một ngàn, cũng chẳng đủ đâu…”
Bà lại đếm kỹ một lần nữa, rồi thở dài thật sâu:
“Mẹ thật vô dụng…”
Kiếp trước, mỗi khi thấy dáng vẻ đáng thương và áy náy của bà, tôi luôn không nỡ trách.
Hạt Dẻ Rang Đường
Nhưng giờ đây, tôi chỉ lạnh nhạt đáp:
“Mẹ, mẹ chẳng phải còn cái vòng vàng nặng hơn ba mươi gram sao?”
Chiếc vòng đó là quà sính lễ bố tặng mẹ lúc cưới.
Bán nó đi có thể được bảy tám nghìn, dư sức trả tiền học cho tôi.
Mẹ lập tức phản đối:
“Không được! Cái vòng đó là để dành cho Tiểu Húc cưới vợ!”
Em tôi mới mười tuổi, ít nhất mười năm nữa mới lấy vợ, hoàn toàn có thể từ từ chuẩn bị.
Còn việc học của tôi lại đang cận kề từng ngày.
Có lẽ mẹ cũng thương tôi, dù sao tôi cũng là con ruột bà sinh ra.
Nhưng thứ bà dành cho Tiểu Húc là tình yêu tròn đầy như trăng rằm, còn phần bà để lại cho tôi, chỉ là ánh sáng yếu ớt như con đom đóm.
Một chút ánh sáng ấy, không những chẳng đủ chiếu sáng con đường tôi đi, mà còn khiến bóng đêm càng trở nên tối tăm, sâu hun hút và tuyệt vọng hơn.
Tôi khẽ cười, đầy tự giễu.
Mẹ lại lắp bắp biện hộ:
“Bán cái vòng thì có thể đủ học phí năm đầu, còn năm hai, năm ba thì sao? Bố con nói cũng không sai, Nhất Trung chưa từng có ai được đại học chỉ nhờ giỏi Toán. Hơn nữa con là con gái, lên cấp ba rồi không còn giữ được nhiệt huyết nữa đâu…”
Tôi không muốn nghe thêm, liền ngắt lời:
“Mẹ vốn không định giúp mà. Không sao đâu, tiền con tự lo được.”
Mẹ lập tức cảnh giác:
“Không phải con lén bán vòng của mẹ rồi đấy chứ?”
Bà hốt hoảng cầm chìa khóa mở ngăn kéo, lấy hộp trang sức ra.
Vòng vàng vẫn nằm trong đó.
Bà nhẹ nhàng lau chùi nó, miệng lẩm bẩm:
“Vàng đúng là vàng, để bao lâu rồi mà nhìn còn sáng hơn trước…”
Dĩ nhiên, đồ vật không thể tự sáng lên.