12.
Vương Đào quyết định từ bỏ thi đấu.
Trước giờ học buổi tối, cậu ấy hiếm khi chủ động tìm tôi:
“Chu Tiểu Mỹ, ăn cơm xong cậu đi dạo với tớ một lúc ở sân thể dục nhé.”
Trước đó, cậu ấy từng tiếc từng phút từng giây để học.
Cuối thu, trời tối sớm.
Hương hoa quế cuối mùa lặng lẽ len qua màn đêm u tối.
Vương Đào nói:
“Tớ đã thử rồi, nhưng không được. Tớ không thể làm tốt cả hai. Tớ cũng không có khí phách như cậu, có thể từ bỏ hoàn toàn văn hóa để theo đuổi thi đấu.”
Nếu nói rằng thi đại học là ngàn quân tranh nhau qua cầu độc mộc, thì thi học sinh giỏi lại như vạn ngựa phi nước đại trên dây thép.
Sự thất bại của anh lớp trên, cộng thêm áp lực từ học văn hóa và thi đấu, cuối cùng đã đánh gục Vương Đào.
Tôi cười tự giễu:
“Tớ chẳng can đảm như cậu nghĩ đâu. Tớ… chỉ là không có lựa chọn nào khác thôi.”
Tôi vỗ nhẹ lên vai cậu ấy:
“Thật ra nhiều lúc, từ bỏ còn cần dũng khí hơn cả kiên trì. Vì từ bỏ cũng phải đối mặt với hàng ngàn lời chế giễu và nghi ngờ mà.”
Vẻ mặt căng thẳng của Vương Đào giãn ra đôi chút:
“Chu Tiểu Mỹ, tớ sẽ cổ vũ cho cậu. Cậu nhất định phải vào đội tuyển tỉnh, đội tuyển quốc gia, bước lên sân khấu thế giới.”
Khó lắm nhỉ.
Nhưng tôi sẽ thử.
Bởi vì đây là cơ hội tái sinh, là sứ mệnh của tôi.
Sau khi Vương Đào rút lui, cuối tuần ấy, thầy Chu giảng xong cho chúng tôi một buổi, rồi thêm một bài thi nữa.
Lưu Đại Phúc làm bài xong từ sớm, nhưng không về nhà.
Cậu ta cố ý đứng chờ ở đầu cầu thang.
Khi tôi vừa nộp bài xong đi xuống, cậu ta mỉa mai:
“Vương Đào bỏ rồi, cậu cũng sớm nên bỏ đi.
‘Cần cù bù thông minh’ không hợp với thi đấu đâu.”
Tôi nhướng mày:
“Lưu Đại Phúc, câu ‘cần cù bù thông minh’ là nói chính cậu mới đúng chứ? Ưu thế hiện tại của cậu chẳng phải là nhờ từ nhỏ học thêm hết lớp này đến lớp khác tích lũy mà có sao? Cậu đang sợ, đúng không?”
Mặt Lưu Đại Phúc đỏ ửng:
“Tôi sợ một con gà mờ như cậu chắc?”
Tôi thong thả bước xuống cầu thang, vẫn giữ nụ cười:
“Nhưng cậu cảm nhận được rồi phải không, tốc độ tiến bộ của tôi đang nhanh hơn cậu. Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đuổi kịp cậu.”
Lưu Đại Phúc hừ lạnh:
“Chỉ dựa vào một con nhỏ từ cái trường làng hẻo lánh, lại còn là con gái mà đòi vượt mặt tôi?
Nằm mơ giữa ban ngày!”
Tống Triết đeo cặp, đi ngang qua tôi và Lưu Đại Phúc.
Khi lướt qua cậu ta, Tống Triết thản nhiên buông một câu:
“Thật ra so với mấy học sinh ở thành phố lớn, được tiếp cận nguồn tài nguyên giáo dục tốt hơn, thì chúng ta cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi. Có gì mà khinh người khác?”
Lưu Đại Phúc tức tối, gằn giọng:
“Cứ chờ đấy, tôi nhất định sẽ vượt lên tất cả các người, tôi mới là người đi xa nhất!”
Tết năm đó, tôi học không ngừng nghỉ đến tận 28 tháng Chạp mới chịu về quê.
Nếu không phải ký túc xá không cho ở lại ăn Tết, cộng thêm thầy Chu liên tục khuyên nhủ, thì đến giao thừa chắc tôi cũng chẳng buồn về.
Vừa bước chân vào làng, thứ chờ đón tôi là giọng cười nhạo của Thím Năm:
“Tiểu Mỹ à, nghe nói cháu đứng áp chót lớp à?
Văn 50 mấy, Anh hơn 40, Lý chỉ 30, heo nhà thím mà học nửa năm cũng không kém mấy điểm này đâu. Đừng phí tiền nữa, đi làm sớm còn hơn!”
13.
Tôi hỏi ngược lại bà ta:
“Tôi ăn cơm nhà thím hay tiêu tiền của thím à?
Không học hành thì cũng như thím, mười tám tuổi lấy chồng, đẻ liền một đống, rồi thành heo nái à?”
Thím Năm giận đến mức bốc khói trên đầu:
“Vô giáo dục! Tao là trưởng bối mà mày dám nói chuyện kiểu đó sao?”
“Tôi còn gọi thím một tiếng ‘thím Năm’ là vì tôi còn muốn tử tế. Còn nếu cái mồm thím cứ bậy bạ phun phân thì đúng là đồ heo nái đấy. Tôi không còn là con bé dễ bắt nạt như trước nữa đâu.”
Thím Năm tức đến suýt ngất, rồi đi rêu rao khắp làng rằng tôi bị ma nhập:
“Con nhỏ Tiểu Mỹ chắc bị quỷ nhập rồi. Tao muốn xem nó làm nên trò trống gì cho biết. Sau Tết là thi vòng sơ tuyển ở thành phố, nếu nó không lấy được suất vào vòng tỉnh, Nhất Trung chắc chắn sẽ đuổi học nó thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tội nghiệp cho bà ta.
Muốn chửi tôi mà còn phải cất công đi dò hỏi chuyện thi đấu Toán.
Cả làng cũng có không ít người hùa theo.
Ngay cả bố mẹ tôi, mở miệng ra là cũng toàn những lời đả kích.
Một mặt, đúng là con đường thi đấu rất khó đi, trong vòng mười dặm tám làng, chưa từng có ai bước ra được từ đấy.
Mặt khác, dù đã bước sang thế kỷ 21, nhiều người vẫn nghĩ con gái không bằng con trai.
Lời đàm tiếu, là lưỡi d.a.o vô hình.
Kiếp trước tôi từng rất sợ.
Nhưng bây giờ tôi nhận ra:
Chỉ cần lòng tin vững vàng, nội tâm kiên cường, thì những con d.a.o vô hình ấy chẳng khác nào tuyết gặp lửa, tan chảy trong chớp mắt, không thể gây tổn thương.
Tôi tin chắc, mình đang đi đúng đường.
Dù bị vạn người nhổ vào mặt, tôi cũng không hối hận.
Dù bị vạn người cười nhạo, tôi cũng không sợ.
Sau mùng 5 Tết, tôi trở lại trường.
Trường học vắng tanh, ngoài chú bảo vệ thì chỉ có mình tôi.
Tôi ngồi một mình trong lớp giải đề, một mình gặm bánh bao nguội chấm dưa muối, một mình dựa lan can ngắm hoàng hôn, một mình nhìn trăng tròn lúc một giờ sáng sau khi làm xong một đề thi đầy đủ.
Lẽ ra nên thấy cô đơn, nhưng tôi lại vô cùng thỏa mãn.
Khi trái tim có điểm tựa, thì cho dù cả thế giới chỉ còn lại mình tôi, tôi vẫn thấy lòng đầy ắp, không hề cô đơn.
Những ngày nỗ lực trôi qua rất nhanh.
Tháng Tư đến, vòng sơ tuyển Olympic Toán thành phố chính thức bắt đầu.
Olympic Toán gồm: sơ tuyển địa phương → vòng tỉnh → vòng quốc gia.
Top 60 toàn quốc sẽ được vào đội tuyển quốc gia dự bị, hầu hết sẽ được tuyển thẳng vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.
Và tiếp theo là chọn ra 6 người vào đội tuyển quốc gia, đại diện Trung Quốc thi đấu quốc tế.
Nhưng muốn bước tiếp, trước tiên phải vượt qua vòng sơ tuyển.
Toàn thành phố có hơn 50 trường cấp ba, tổng cộng khoảng 600 người dự thi.
Trường tôi có 9 người tham gia.
Thế nhưng vào ngày thi, ngoài phòng thi, có một nam sinh bỗng tái mét mặt mày, cả người run rẩy.
Cậu ta ôm chặt cột điện gần cửa phòng thi, run giọng nói:
“Thầy Chu… em không làm nổi đâu… em thấy mình không được rồi…”
Sau nửa năm cố gắng, ngay trước vạch đích, cậu ấy từ bỏ.
Lưu Đại Phúc cười khinh bỉ, rồi nhìn sang tôi, như thể đang nói: Cậu cũng nên bỏ cuộc sớm đi.
Tôi thì không!
Tôi đã c.h.ế.t một lần, mới đổi lại được cơ hội này.
Dù là trời sập, cũng không ai cản nổi tôi!
Tôi phải đánh cược tất cả.
Hạt Dẻ Rang Đường
Khi cầm bút lên, tôi đã nghĩ như vậy.
Nhưng dần dần, những tạp niệm biến mất, tôi chìm đắm trong đại dương Toán học…
Đáng tiếc là đề thi hơi khó.
Khi chuông thu bài vang lên, tôi vẫn còn chưa hoàn thành hết.
Kết quả vòng sơ tuyển phải chờ hai tuần nữa mới có.
Trong thời gian đó, liên tục có người hỏi thăm kết quả bài thi.
Lưu Đại Phúc đắc ý nói:
“Đề cũng không khó. Tôi làm hết cả rồi. Thế nào cũng đứng trong top 3, vào vòng tỉnh chắc như bắp. Tôi thì ít nhất phải vào tới vòng quốc gia!”
Tôi và Tống Triết thì nhất quán trả lời:
“Bài làm bình thường thôi, phải đợi có điểm mới biết.”
Lưu Đại Phúc cười nhạo tôi ngay trước mặt cả nhóm bạn:
“Chu Tiểu Mỹ, cậu khỏi cần chờ kết quả nữa.
Từ giờ bắt đầu học lại chính trị – lịch sử – địa lý đi, biết đâu còn kịp thi một cái đại học dân lập ba đâu đó.”
Cô giáo dạy tiếng Anh cũng ám chỉ tôi trên lớp:
“Tôi khuyên các em nên thực tế, đừng như một vài bạn cứ ôm mộng không thực tế. Là ngựa là lừa, không bao lâu sẽ lộ mặt thật thôi. Lãng phí cả một năm trời, giờ muốn theo kịp tiến độ thi đại học chính quy là không thể rồi. Cả đời như thế xem như hỏng.”