Họa Anh quỳ đất, nghiến chặt răng, mắt Phó Lang chằm chằm, rõ là câu trả lời sẽ chịu buông.
Không bao lâu trôi qua, Phó Lang cuối cùng chậm rãi mở miệng:
“Nàng là quý phi của trẫm, Hách Lan Nhược Tê.”
“Họa Anh, ngươi vượt quá giới hạn .”
Nghe , sắc mặt Họa Anh càng thêm căng thẳng.
Hắn định thêm điều gì.
Thì Phó Lang cắt ngang:
“Gần đây U Vương ở phía Nam an phận, trẫm lệnh cho tướng quân Phạm chủ tướng, ngươi phó tướng, mang theo hai vạn binh mã xuất chinh xuống phía Nam.”
“Khởi hành một tháng.”
“Lui xuống .”
Phó Lang tiện tay ném tấu chương xuống mặt Họa Anh.
Họa Anh quen Phó Lang nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ đây là dấu hiệu cơn giận của hoàng đế.
Lời sắp đến miệng nuốt ngược xuống.
Cổ cứng đờ, nhặt tấu chương giơ lên khỏi đầu:
“Thần… tuân chỉ.”
18
Nửa tháng đó, Phó Lang gần như đêm nào cũng nghỉ tẩm cung của .
Nói thơ, văn, kịch bản.
Chỉ là chịu ngủ.
Ta vốn tưởng đêm đêm Phó Lang ở đây, hẳn hậu cung sẽ rối loạn một phen.
ngờ, hậu cung chẳng chút động tĩnh gì.
Thậm chí mỗi gặp mấy phi tần, các nàng đều tươi như hoa.
Thật là kỳ quặc.
Hôm nay, hậu cung tổ chức yến hội ngắm hoa, mời cả các phu nhân quan viên tới dự.
Nửa buổi yến mới cùng Kính tần từ Trường Lạc cung tới.
Còn bước đình, tiếng mấy nữ quyến trò chuyện trong hành lang phía .
“Tô Uyển Nương, ba năm , chủ mẫu nhà ngươi vẫn tin tức ?”
“Phải đấy, tướng quân tìm nàng suốt ba năm, nàng … cũng là do , nếu phủ, chắc chủ mẫu cũng bỏ .”
Nghe giọng quen thuộc , bước chân khựng .
Quay đầu về phía đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong đình, mấy phu nhân ăn vận cao quý đang trò chuyện.
O Mai Dao muoi
Ta liếc một cái là thấy Tô Uyển Nương, gặp ba năm, nàng mặc áo xuân giản dị, gương mặt thanh tú như hoa sen hé.
Tô Uyển Nương cúi đầu lau nước mắt, như thể áy náy về chuyện mất tích.
Vài phu nhân trong đình nhờ cơ hội tiếp cận Hoạ tướng quân, liền lên tiếng an ủi:
“Có liên quan gì đến , Diệp Tê vốn ghen tuông, dung . Muội với tướng quân tình cảm sâu nặng, nàng tư cách gì ngăn cản?”
“ thế, Diệp Tê vốn là Hồ, là cô nhi phụ mẫu, chủ mẫu bao năm nay là tướng quân nhân từ .”
“Ta Diệp Tê bỏ trốn cùng nam nhân khác đấy, Uyển Nương, tuyệt đối đừng để trong lòng.”
Tô Uyển Nương lau khô nước mắt, gắng gượng nở nụ :
“Chủ mẫu lúc ở phủ, tuy khó , nhưng cũng để bụng.”
“Ta chỉ sợ chủ mẫu mất tích khiến tướng quân đau lòng thôi.”
Mọi dịp an ủi nàng.
Trong một góc ai chú ý, khóe môi Tô Uyển Nương khẽ nhếch lên.
Ta bước nhẹ đến gần đình.
Thái giám phía lập tức cao giọng hô:
“Quý phi nương nương giá đáo!”
19
Mấy trong đình kinh hoảng tột độ, vội vàng giữa đình quỳ xuống dập đầu:
“Thiếp bái kiến quý phi nương nương!”
Ta bước đến bên ghế đá, cung nữ bên cạnh vội phủ tấm đệm lên mặt ghế.
Tay đặt lên bàn đá, đầu ngẩng, mấy phu nhân đang run rẩy quỳ đất và cả Tô Uyển Nương.
Giọng uể oải, như vô tình hỏi:
“Vừa nãy các ngươi Hồ thế nào cơ?”
Nghe , mấy quỳ đất càng sợ đến phát run.
Cả nước đều , vị quý phi sủng ái nhất hiện nay chính là Hồ mà họ miệt thị là gì.
Vài phu nhân cúi gằm mặt, dám ngẩng lên, dập đầu lia lịa:
“Xin quý phi nương nương bớt giận, ý đó!”
“Xin nương nương minh xét, là Tô Uyển Nương đang về chủ mẫu Diệp Tê của Họa gia mất tích ạ, chúng thần tuyệt đối ý mạo phạm nương nương!”
Nghe thế, ngẩng đầu Tô Uyển Nương đang co quỳ trong góc.
Nàng cúi rạp đầu, gần như dám thở mạnh.
“Đã thì, Tô Uyển Nương, ngươi thử xem.”