gì Lúc này, có tiếng của phụ nữ bên ngoài hành lang.
Nghe có vẻ như cô ấy đang hát.
Chỉ là tiếng hát nghe rất thê lương.
Hơn nữa giữa trời tối đen như mực thế này lại có âm thanh quỷ dị liên tục vọng lại khiến người ta không khỏi rùng mình.
“Anh… anh rể, đây là cái gì thế?” Hứa Hạo Nhiên bắt đầu run rẩy lắp bắp, đến nói chuyện cũng không rõ ràng nữa.
Lý Phong bình thản nói: “Trước đây, không phải em hỏi anh là đến đây làm gì à?” “Tối nay chúng ta đến đấy để tìm thứ này đây”.
Nói xong, Lý Phong đi về phía có tiếng động.
“Anh rể, chúng ta rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến tìm thứ này à, chúng ta cũng đâu có phát trực tiếp phim kinh dị đâu”.
Mặc dù Hứa Hạo Nhiên không muốn tiến đến gần, nhưng cậu ta đã ở trong hoàn cảnh này rồi chỉ có thể đi theo Lý Phong mà thôi.
Nếu không một mình ở lại hành lang chỉ khiến cậu ta càng sợ hãi! Đi mãi đi mãi, đột nhiên Hứa Hạo Nhiên cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi sau lưng mình.
Cả người cậu ta nổi da già.
Khi Hứa Hạo Nhiên quay đầu lại nhìn, cậu ta trợn tròn mắt lên.
Bởi vì quả nhiên sau lưng cậu ta có một bóng đen đang đứng đó.
“Ôi mẹ ơi!” Hứa Hạo Nhiên nhảy cẫng lên.
Khung cảnh trước mắt thực sự làm cậu ta sợ hết hồn.
Thế nhưng khung cảnh kì dị hơn đã xuất hiện.
Khi Hứa Hạo Nhiên nhìn về phía cái bóng đen.
Thì phát hiện cái bóng đen trước mặt cậu ta đang dần dần biến mất.
“Anh rể, anh rể, anh rể! Thứ đó là cái quái gì vây?” Lý Phong cũng nhìn thấy cái bóng đen đang biến mất dần dần.
Lý Phong mặt không biến sắc, bình thản nói: “Giống như thứ em đã nhìn thấy, chẳng qua chỉ là một cái bóng mà thôi”.
“Đi thôi, còn có nhiều thứ thú vị đang chờ đợi chúng ta ở phía trước”.
Biểu hiện vô cùng bình tĩnh của Lý Phong đã tiếp cho Hứa Hạo Nhiên không ít dũng khí.
Hứa Hạo Nhiên đi theo bước chân Lý Phong.
“Đợi một chút, nếu chúng ta gặp ma thật thì sao! Phải làm thế nào?” Lý Phong dừng bước, quay đầu lại hỏi Hứa Hạo Nhiên: “Em gặp ma bao giờ chưa?” Hứa Hạo Nhiên lắc đầu: “Chưa gặp bao giờ!” “Đúng rồi, em chưa gặp ma bao giờ, làm sao em biết hình dáng con ma thế nào cơ chứ?” Hứa Hạo Nhiên ngơ người ra một lúc.
Tiện tay chỉ về chỗ cái bóng đen vừa biến mất nói.
“Nhưng mà lúc nãy cái chúng ta nhìn thấy, nó biến mất trước mặt chúng ta”.
“Cả lúc ở hành lang, tiếng hát thê lươngu, cũng là ma ý chứ”.
“Nếu em chưa gặp ma bao giờ, sao em có thể phán đoán chúng là ma được?” Hứa Hạo Nhiên nói một cách rất hợp tình hợp lý: “Như thế không phải là ma à?” Lý Phong khẽ nhếch mép.
Anh lạnh lùng nói: “Ở thời xưa, con người đều coi nhưng thứ mình không biết, đổ thừa cho cái thứ đó là ma quái”.
“Không ai biết rằng trên thế giới này có tồn tại ma quỷ thật hay không”.
“Thế nhưng có một điều có thể chắc chắn”.
“Nếu có ma thật, nó sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta như khi nãy đâu”.
“Tiếp theo, em chỉ cần mở mắt to nhìn cho rõ là được rồi”.
“Đây cũng chính là một lần để em luyện tập”.
Nói xong, Lý Phong xoay người đi về phía nhà vệ sinh đang phát ra tiếng hát.
Tiếng hát văng vẳng trong màn đêm tối đen như mực đang bao phủ khắp dãy hành lang.
Cứ văng vẳng bên tai Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên.
Cho dù những lời Lý Phong vừa nói khi nãy, nhưng trong tình thế như này, nếu đổi lại là bất kì ai đi chăng nữa cũng sẽ cảm thấy kinh hãi đáng sợ.
Bây giờ Hứa Hạo Nhiên đến đi bộ cũng rón rén đi bằng mũi chân.
Cậu ta đi sát theo sau Lý Phong.
Chỉ lo nếu mình không chú ý một giây thôi, Lý Phong sẽ biến mất ngay trước mắt cậu ta giống như trong phim.
Sau đó một mình cậu ta đơn độc đối mặt với khung cảnh vô cùng đáng sợ.
Trong nháy mắt, hai người đã đi đến chỗ cửa nhà vệ sinh phía cuối hành lang.
Đối diện hai người là một tấm gương.
Vốn dĩ, đèn trước cửa nhà vệ sinh đã bị cháy.
Nhưng khi hai người đứng đối diện cái gương thì bóng đèn đột nhiên vụt sáng.