Bà ngoại kéo một cái ghế ra, cả hai người cùng ngồi xuống trò chuyện.
Hành động của bà ngoại đã phá vỡ suy nghĩ của Hứa Mộc Tình.
Trong trí nhớ của của cô bà ngoại đã tuổi cao đãng trí.
Nhiều khi ngay cả con đẻ nhưng bà cũng không nhận ra.
Nói gì đến người ngoài như Lý Phong chứ.
Hứa Hạo Nhiên đứng cạnh nói: "Chị, bà ngoại sao thế? Bệnh đãng trí của bà khỏi rồi à?" Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, bà ngoại đã vẫy tay với cậu ta.
Cậu ta cười khúc khích chạy đến.
Nhưng cuối cùng bà ngoại lại giơ tay véo hông cậu ta một cái.
Hứa Hạo Nhiên đau đến nhe răng trợn mắt nói: "Bà ngoại, sao bà lại véo con?" Bà ngoại tức giận nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: "Bà ngoại con bị đãng trí từ khi nào hả?" Không riêng gì Hứa Hạo Nhiên, ngay cả Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương cũng ngạc nhiên không kém.
Trời đất! Giờ suy nghĩ của bà ngoại cứ như là trẻ ra mấy chục tuổi ý, còn biết bắt nạt cháu ngoại mình rồi.
Tuy Lý Phong không hiểu lắm giấc mơ của Hứa Mộc Tình xoay chuyển thế nào? Nhưng anh biết.
Hứa Mộc Tình không hề quên anh.
Chỉ là có một thế lực nào đó đã cố tình che dấu trí nhớ của cô về anh.
Trong trí nhớ của cô, chỉ cần những chuyện mà cô và anh cùng làm.
Mà những chuyện đó để lại ấn tượng sâu sắc với cô thì cô đều nhớ rõ.
Nên trong mơ bà ngoại không bị đãng trí nữa.
Mộ của ông ngoại cũng được sửa sang lại.
Trên bia mộ có khắc chữ liệt sĩ.
Đây là những chuyện rất quan trọng trong cuộc đời Hứa Mộc Tình.
Vì thế cô không hề quên.
Mà nó cứ thế hiện ra.
Cả nhà cậu Hứa Mộc Tình cũng rất thân quen với Lý Phong.
Ngay cả đôi mắt sáng ngời của em họ của Hứa Mộc Tình cũng nhìn anh chằm chằm.
Lúc ăn cơm, Hứa Hạo Nhiên còn cười ha hả chọc ghẹo em họ Liễu Noãn Noãn.
"Noãn Noãn, em nhìn người ta như vậy có phải là thích người ta rồi không?" Liễu Noãn Noãn bĩu môi nói: "Em thích đâu có tính, người ta cũng không thích em".
Hứa Hạo Nhiên từ trước đến nay cứ như cái loa phát thanh, nhiều chuyện vô cùng.
Nghe thấy em họ nói thế, cậu ta vội hỏi: "Thế anh ấy thích ai vậy?" Liễu Noãn Noãn nói thẳng: "Còn ai nữa, đương nhiên là chị họ rồi".