Hóa Ra Anh Luôn Ở Đây

Chương 2: Con anh… họ Lưu?



Phải nói là... đúng là có chút giống thật.

 

Nhưng người đàn ông trước mặt lại thiếu đi khí chất tự tin trời sinh và cái kiểu lười biếng đầy ngang ngược mà Tống Dần Lễ luôn có.

 

Anh ta trông nhã nhặn, điềm đạm hơn nhiều.

 

Vừa nghe anh ta giới thiệu bản thân được nửa chừng, tôi đã nhịn không nổi bật cười.

 

Cảm giác như đang nhìn thấy một “phiên bản cosplay lỗi” của Tống Dần Lễ vậy.

 

Tôi khẽ nói lời xin lỗi rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

 

Tôi vặn vòi nước, vừa rửa tay vừa ngẩn người nhìn mình trong gương.

 

Bất chợt, tôi cảm thấy phía sau có người bước vào.

 

Tôi không quay đầu lại.

 

Người đó dường như đang tiến lại gần tôi hơn.

 

Giọng nói quen thuộc – cái giọng vừa ngông nghênh vừa khiến người ta muốn đánh – vang lên ngay sau tai tôi:

 

“Cả anh họ xa của tôi mà em cũng chịu đi xem mắt, bước tiếp theo là định để mắt đến con trai tôi luôn à?”

 

6.

 

Anh nghiêng người, ghé sát tai tôi, thả câu rồi đứng thẳng dậy.

 

Chỉ một câu nói nhẹ tênh của anh, nhưng hơi thở sát bên khiến toàn thân tôi như bị lên dây cót, cứng đờ tại chỗ.

 

Không biết có phải do trong nhà vệ sinh hơi lạnh không, mà vài ngón tay tôi đang chống lên mép bồn rửa tay bắt đầu run khẽ.

 

Tôi không quay đầu lại.

 

Một chiếc khăn tay kẻ sọc xám trắng sạch sẽ đưa tới, còn phảng phất mùi hương dịu nhẹ.

 

“Lau khô nước trên mặt đi, trời lạnh dễ bị cảm.”

 

Giọng anh bình thản, tự nhiên dễ sợ

 

Nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ cười hì hì rồi tự tiện đưa tay lên lau mặt tôi.

 

Tôi cố nặn ra một nụ cười, giữ vẻ điềm tĩnh mà xoay người lại, vừa định cất tiếng chào “Hi”, thì một cái bóng nhỏ bất ngờ lao từ sau lưng tôi ra, chạy nhào vào lòng Tống Dần Lễ.

 

Nụ cười trên môi tôi khựng lại.

 

Tống Dần Lễ thì vô cùng hả hê, một tay nhấc bổng đứa trẻ lên, còn nhún nhún như nâng tạ:

 

“Nào, con trai, biểu diễn tí cho dì xem đi. Gọi một tiếng ba coi nào.”

 

“…”

Đứa nhỏ tròn xoe mắt, đen lay láy, nhưng nhất quyết không chịu mở miệng.

 

“Ra là… con trai anh đấy hả.” Tôi cười tươi tỉnh, “Chà, không giống anh chút nào, nhìn mặt nó nghiêm túc thẳng thắn lắm cơ.”

 

“Không giống à?” – Anh nhướn mày, khẽ cười – “Không giống thì sao? Vẫn là do tôi sinh đấy. Phải không, Lưu Gia Húc?”

 

Tôi lập tức bắt được điểm bất thường:

 

“Con anh… họ Lưu?”

 

Tống Dần Lễ mặt không biến sắc: “Tôi tự sinh mà, muốn cho nó theo họ của ‘thần tiên tỷ tỷ’ thì sao? Có vấn đề?”

 

Tranh luận vài câu, tôi hoàn toàn câm nín.

Tôi thật không ngờ, hai mươi lăm tuổi đầu mà vẫn có người có thể… ấu trĩ đến thế.

 

Tôi vẩy nước trên tay rồi quay người rời khỏi nhà vệ sinh.

 

Ngay cửa ra, tôi vô tình va phải một cô gái tóc nâu.

 

“Dần Lễ, trùng hợp ghê, bọn mình lại gặp nhau ở đây à?”

 

7.

 

Giọng nói ấy… quen đến mức khiến tim tôi khựng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hồi đại học, tôi và một cô gái tên là Trần Tư Nhiên từng là hai người nổi bật nhất trường.

 

Ban đầu tôi không để tâm đến cô ta, cho đến một hôm khi tôi bắt đầu có tình cảm với Tống Dần Lễ.

 

Hôm đó, tôi đi ngang qua sân bóng, thấy anh đang ngồi cùng mấy người bạn xem đá bóng.

 

Có một cậu bạn hỏi anh: “Cậu thích kiểu con gái thế nào?”

 

Anh ngửa mặt cười, đáp: “Không biết nữa.”

 

Cậu bạn kia trêu tiếp: “Thế còn kiểu xinh như Trần Tư Nhiên bên khoa Văn, được không?”

 

Tôi còn nhớ rõ, lúc đó Tống Dần Lễ cười lớn:

 

“Được thôi, mày có gan thì đi tán giúp tao đi, tán đổ được tao lì xì mày bao to luôn!”

 



 

Tôi không biết người khác đánh giá thế nào về tôi và Trần Tư Nhiên.

 

Chỉ biết là, từ giây phút ấy, tôi thấy mình đã thua cô ta rồi.

 

Tôi ghen tị với sự dịu dàng, hồn nhiên, xinh đẹp của cô ta…

Cả việc cô ta được Tống Dần Lễ ngưỡng mộ.

 



 

Nhưng đó là chuyện của nhiều năm về trước.

 

Bây giờ, Tống Dần Lễ đã tiếp quản công ty gia đình, tiếp tục làm thiếu gia nhà giàu.

 

Trần Tư Nhiên thì theo chân chị gái làm nghệ sĩ bước chân vào showbiz.

 

Chỉ còn tôi, làm nhân viên bình thường trong một công ty nước ngoài, tiếp tục công việc đúng chuyên ngành.

 

Tôi ngoảnh đầu nhìn về phía họ. Vừa hay, họ cũng đang nhìn tôi.

 

Nỗi chua xót như bị ai cào một nhát ngay lồng ngực.

 

Ba người họ đứng cùng một khung hình – đúng kiểu "gia đình ba người nhan sắc cực phẩm".

 

Tống Dần Lễ không biết vì sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Đôi mắt đen láy ấy như có điều muốn nói, nhưng đôi môi lại chẳng hé lời nào.

 

Chỉ có Trần Tư Nhiên là tươi cười, nhiệt tình chào hỏi:

 

“Đúng là trùng hợp quá! Hôm nay toàn gặp lại người quen. Vừa hay mấy hôm nay mình nghỉ không có lịch quay, tụi mình đi karaoke chơi đi?”

 

Tôi theo phản xạ lập tức từ chối.

 

8.

 

Nửa tiếng sau…

 

Trong phòng karaoke, tôi ngồi giữa Tống Dần Lễ và một gã con trai xa lạ, hối hận đến mức muốn tự đập đầu vào tường.

 

Không phải tôi từ chối rồi sao?

 

Sao lại bị kéo đi bằng được thế này?!

 

Tống Dần Lễ nhìn tôi như nhìn xuyên qua tâm can.

 

Anh ghé sát tai tôi, mắt cụp xuống, giọng uể oải:

 

“Anh biết mà, em chỉ đang cố tạo cơ hội để được ở gần anh thôi. Nhìn xem, giờ ngồi sát anh thế này… muốn chui thẳng vào lòng anh luôn chứ gì?”

 

Nói xong, anh còn vô sỉ mở luôn áo khoác ra:

 

“Nào, em dám qua đây, anh dám bế em sang phòng bên luôn đấy——”

 

Tôi đ.ấ.m mạnh vào đùi anh một cái.

 

Anh bật cười hai tiếng, không nói thêm gì nữa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com