Hóa Ra Anh Luôn Ở Đây

Chương 8: Em nhớ anh!



24.

 

Ngày trở lại làm việc, tôi nghe đồng nghiệp nói:

 

Trần Hà vốn chỉ về phòng ban tôi để “rèn luyện ngắn hạn”. Lẽ ra tháng trước đã điều đi rồi, nhưng không biết vì sao… anh ấy cứ ở lại đến tận bây giờ.

 

Hôm qua, có người thấy anh hoàn tất thủ tục bàn giao.

 

Xem ra lần này thực sự sẽ rời đi.

 

Trưa hôm đó, trời nắng nhẹ, tôi nhận được tin vui:

 

Tôi sắp được thăng chức.

 

Trần Hà đã chính miệng đề cử tôi trong cuộc họp ban giám đốc.

Kết quả tôi đạt được trong thời gian qua cũng khiến ai nấy công nhận.

 

Tôi định đi cảm ơn anh, nhìn về phía phòng làm việc – cửa đóng, không rõ bên trong có ai.

 

Chiều xuống, trời dần chuyển xám.

 

Đến lúc tan làm, bên ngoài bắt đầu đổ mưa.

Phần lớn mọi người, bao gồm cả tôi, đều không mang theo dù.

 

Khi tôi bước ra khỏi thang máy, chạm mặt Trần Hà.

Tôi chào anh như mọi khi, anh chỉ mỉm cười lịch sự gật đầu.

 

Trợ lý đã cầm sẵn ô cho anh.

 

Nhưng Trần Hà không cầm ngay.

 

Anh đứng cạnh tôi, im lặng.

 

Mấy phút ngắn ngủi… lại khiến tôi thấy dài lê thê.

 

Anh cứ im lặng thế thôi – như chỉ cần đứng cạnh tôi là đủ.

 

Xung quanh, đồng nghiệp xôn xao bàn tán:

 

“Lúc này mới thấy ai có người yêu là sướng!”

 

“Ước gì bạn trai tới đón nhỉ…”

 

Đúng lúc ấy, Trần Hà mở miệng:

 

“Em có muốn lấy—”

 

Anh còn chưa nói hết câu, thì… một chiếc xe dừng lại bên lề.

 

Dù cơn mưa khiến tầm nhìn nhòe nhoẹt, nhưng tôi vẫn nhận ra chiếc xe ấy – là của Tống Dần Lễ.

 

Anh đậu xe xong, không lâu sau…

 

Một bóng dáng cao lớn, tay cầm ô đen, bước qua màn mưa tiến lại.

 

Tống Dần Lễ mặc áo khoác đen, tay áo xắn lên, dáng vẻ tùy ý nhưng lại mang khí chất quý tộc như trong phim điện ảnh Anh quốc.

 

“Sở Thiếu Du, bạn trai em tới đón em về nhà.”

 

Anh đứng giữa mưa, đưa tay về phía tôi.

Nụ cười nơi khóe môi anh… dịu dàng đến mức cả thế giới như ngừng lại.

 

Tiếng xôn xao quanh tôi kéo tôi về thực tại.

 

Không ít cô gái xung quanh thốt lên vì vẻ điển trai của Tống Dần Lễ.

 

Tôi nhanh chóng lao vào ô của anh.

 

Anh cởi áo khoác, choàng lên người tôi, cười cười:

 

“Sao nào, bạn trai thế này có xứng đáng không?”

 

Tôi “hứ” một tiếng.

 

Khi anh đưa tôi rời đi, tôi không hiểu sao lại quay đầu nhìn lại.

 

Quả nhiên… Trần Hà vẫn đứng đó.

 

Ánh mắt anh sâu thẳm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thấy tôi quay đầu lại, anh khẽ mỉm cười.

 

“Trần Hà, tạm biệt nhé.”

 

Anh gật đầu.

 

Một lúc sau, khẽ nói:

 

“Tạm biệt.”

 



 

Sau hôm đó, Trần Hà rời công ty.

 

Tiểu sử trên WeChat của anh được đổi thành:

 

“Tình cảm của anh rực rỡ và rõ ràng.

 

Chỉ tiếc rằng… anh không có tư cách để yêu em.”

 

25.

 

Những ngày tháng ngọt ngào bên Tống Dần Lễ – thật khó diễn tả hết bằng lời.

 

Nếu phải tóm lại bằng một từ: ngọt.

 

Hai từ: ngọt lịm.

 

So với thời đại học, anh còn bám người hơn nữa.

Tôi vừa mới lên chức, đôi khi bận làm việc đến khuya, anh cũng không rời nửa bước – cứ như chú chó nhỏ dính người – ngồi bên cạnh đút trái cây cho tôi.

 

Nhiều lúc tôi tự hỏi: Không lẽ thiếu gia Tống không cần đi làm?

 

Toàn bộ hình nền, ảnh đại diện các kiểu… đều đổi sang hình tôi.

Cả thiên hạ đều biết anh thoát kiếp độc thân rồi, mà còn là… quay lại với mối tình đầu nữa chứ.

 

Một ngày nọ tôi ra công viên chạy bộ, tình cờ gặp lại anh chàng mà mẹ tôi từng sắp xếp đi xem mắt – Hứa Tán – họ hàng xa bên Tống Dần Lễ.

 

Lúc đó Hứa Tán đang trông đứa “con trai” của Tống Dần Lễ.

 

Thấy tôi, phản ứng đầu tiên là… ngoái đầu tìm kiếm:

 

“Tìm gì thế?” – Tôi tò mò hỏi.

 

Hứa Tán bật cười:

“Tìm Tống Dần Lễ chứ còn gì. Cứ gặp chị là lại thấy bóng dáng anh ấy đâu quanh đây.”

 

“Anh ấy đi làm rồi. Mà, chẳng phải Tống Dần Lễ từng nói đây là con anh ấy sao? Sao từ lúc yêu nhau lại chẳng thấy cậu bé này đâu?”

 

Cậu nhóc Lưu Gia Húc đáng yêu không chịu được, tôi không kiềm lòng nổi, đưa tay nhéo má nó một cái.

 

Hứa Tán cười phá lên:

“Ha ha ha, ‘con trai’ ấy hả? Anh ấy cũng liều thật, không sợ chị giận à? Đây là con của chị họ chúng tôi, dạo này qua đây ở nhờ thôi.”

 

“Tôi biết ngay mà. Anh ấy chỉ giỏi bịa chuyện lừa tôi.”

Dù đã sớm đoán ra, nghe người khác xác nhận, khóe môi tôi vẫn bất giác cong lên.

 

“Hai người ở bên nhau rồi, chị cho phép em nói thật nhé – anh em tự ái cao lắm. Lần xem mắt ấy em cũng bị anh ấy ép đi đấy, nào dám thích chị đâu. Chẳng qua, anh ấy muốn có lý do chính đáng để gặp chị một lần thôi. Giống hồi năm nhất đại học, anh ấy cứ kéo em ra sân bóng đá trường chị để ‘tạo điểm nhấn’.”

 

“Thực ra, anh ấy để ý chị từ năm nhất rồi. Thời ấy, điện thoại, album ảnh toàn là hình chị. Đăng lên nhóm gia đình còn khoe: trường anh có cô gái xinh lắm, tên Sở Thiếu Du.”

 

“Cả nhà em còn phải can: gái đẹp thế thì chắc gì đã đến lượt, biết đâu có bạn trai rồi. Thế mà anh ấy vẫn chưa dám chủ động, cứ đi quanh quanh, tìm hiểu con gái thích mẫu người ra sao…”

 

“Nói chung là anh ấy thích chị từ lâu lắm rồi, chỉ là không dám nói. Chỉ dám nhìn trộm chị đến khi chị chủ động xuất hiện ở sân bóng, lúc ấy anh ấy mới điên cuồng tập luyện để lọt vào mắt chị.”

 



 

Tất cả những mâu thuẫn, nghi ngờ, bối rối năm xưa, nghe Hứa Tán kể lại, bỗng trở nên thật trẻ con, ngốc nghếch.

 

Hóa ra, tôi và anh đều từng hồi hộp, thấp thỏm, không dám tin vào tình cảm của chính mình.

 

Cũng vì thiếu tự tin, thiếu dũng cảm, mà lạc mất nhau suốt bao nhiêu năm.

 

Chia tay Hứa Tán xong, tôi lập tức gọi điện cho Tống Dần Lễ.

 

“Tống Dần Lễ, cho em nói một câu sến súa nhé: Em nhớ anh!”

 

Bên kia điện thoại yên lặng một thoáng, giọng nam trầm ấm vang lên:

 

“Em đang ở đâu? Anh tới ngay.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com