Hóa Ra Ca Ca Luôn Thầm Yêu Ta

Chương 14



Đêm khuya Thái tử trở về, vốn muốn cưỡng đoạt ta.

Ta đe dọa cắn lưỡi tự vẫn.

Thái tử cười lạnh: "Được, vậy ta sẽ xách đầu Cố Tuần tới, cho muội một cái c.h.ế.t thống khoái."

Đúng vào ngày thứ tư ta bị giam giữ.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.

Một lát sau, cửa phòng bị người đá văng từ bên ngoài.

Cố Tuần tay cầm trường kiếm xông vào.

Áo giáp đã bị đao c.h.é.m nát bươm, toàn thân còn đẫm máu, không khó đoán mấy ngày nay hắn đã trải qua những gì.

Nhìn thấy ta, giọng hắn run rẩy: "Hoán Nhi, ta đến đón nàng đây."

Sau này ta mới biết, là Công chúa đã dẫn đủ binh mã tới chi viện.

Mẫu phi của Ninh Tuyên Công chúa, Thục Quý phi vốn xuất thân từ tướng môn.

Ninh Tuyên trước đây đã mượn thế lực nhà ngoại công để dò la, tra ra được chuyện Thái tử và Tây Nam Vương cấu kết. Thời gian trước nhận được thư cầu viện do ta phóng bồ câu gửi tới, nàng ta lập tức xuất cung thuyết phục ngoại công.

Kiếp trước gặp nàng ta, kiêu căng phóng túng; kiếp này, nàng ta cũng không thua kém nam nhi.

"Ninh Tuyên đâu, sao không thấy nàng ta đến?"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Nghe câu hỏi này, sắc mặt Cố Tuần lộ vẻ kỳ quái.

Ta lập tức ý thức được có điều không đúng: "Ninh Tuyên sao rồi?"

"Bị thương nhẹ, đã mời đại phu tới chữa trị rồi."

Mặt ta thoáng chốc tái nhợt: "Đưa ta đi gặp nàng ta."

13

Đánh lui Hung Nô, đại thế của Thái tử đã mất.

Nhưng điều khiến ta bất ngờ là, hắn ta không chọn bỏ trốn. Biết rõ ta đã được cứu, vẫn một mình quay lại căn phòng giam giữ ta. 

Bị Cố Tuần bắt sống tại chỗ.

Hắn ta nhìn ta, đáy mắt đỏ ngầu.

"Vương Bỉnh Nghĩa được, Cố Tuần được, tại sao ta lại không?"

Hắn ta không cam lòng, nên đến đây nhất quyết đòi một lời giải thích.

Ta bước đến trước mặt Thái tử, ngồi xổm xuống.

"Ta không yêu Vương Bỉnh Nghĩa, nhưng là tự nguyện gả cho hắn ta, muốn cùng hắn ta sống một đời phu thê bình thường."

"Cố Tuần thích ta, nhưng luôn tôn trọng ý nguyện của ta, chưa từng ép buộc ta làm nửa điều ta không muốn."

"Ngươi cướp thê tử của người khác, hủy hoại gia đình của người khác, cấm đoán tự do, dựa vào quyền thế ép buộc ta, thử hỏi có điểm nào đáng để ta thích? Ta đối với ngươi chỉ có hận, mỗi ngày ở bên ngươi ta đều thấy buồn nôn tột cùng."

Thái tử nhìn ta, hồi lâu bật cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cười đến rơi cả nước mắt.

"Nếu Hoán Nhi đã không muốn, vậy thì không muốn vậy."

Nói rồi rút d.a.o ra, ngay trước mặt ta trực tiếp đ.â.m vào bụng.

Ta hô lên một tiếng, Cố Tuần phía sau nhanh chóng che mắt ta lại.

"Cố Tuần, ta không phải thua ngươi, ta là thua Hoán Nhi."

Nói xong, Thái tử chết.

Kẻ đã quấn quýt ta hai kiếp đã triệt để rời đi, lúc này ta không nói được cảm xúc của mình là gì.

Cố Tuần ôm lấy eo ta, nhẹ nhàng vỗ về.

"Mọi chuyện đều đã qua rồi."

Phải, mọi chuyện đều đã qua rồi.

Ninh Tuyên hôn mê, tìm tất cả đại phu trong vùng đều không thể khiến nàng ta tỉnh lại.

Ta sai người phóng ngựa gửi thư cho Thôi Thái y đang ở kinh thành.

Hiện giờ điều bọn ta chờ đợi, chính là Thôi Diệp Chi có thể tạo ra kỳ tích.

Năm ngày sau, Thôi Diệp Chi vội vã tới biên cương.

Từ khi quen biết, Thôi Diệp Chi y quan chỉnh tề, ôn nhuận như ngọc, hành động chậm rãi như một vị quân tử khiêm nhường.

Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn ta chật vật như vậy.

Tóc tai bù xù, đáy mắt đỏ ngầu, quần áo trên người vì vội vàng chạy đường nên tả tơi không chịu nổi.

"Ninh Tuyên thế nào rồi?"

Đôi mắt ta đã sưng húp vì khóc, lắc đầu.

Thôi Diệp Chi hít một hơi, tay mở hòm thuốc vẫn không ngừng run rẩy.

Đợi đến khi đặt tay lên cánh tay Ninh Tuyên bắt mạch, động tác khựng lại.

Mở miệng: "Nàng ấy..."

Ta nóng lòng: "Nàng ta thế nào?"

Ta vừa dứt lời, người vốn đang nằm trên giường đột nhiên ngồi bật dậy.

Hai tay vòng lấy cổ Thôi Diệp Chi, trực tiếp hôn lên.

"Thôi Diệp Chi, giờ ngươi còn không thừa nhận ngươi cũng thích ta!"

Giọng nói vang dội, đâu có nửa phần dáng vẻ người sắp chết!

Ta bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt.

Cố Tuần đứng sau ta lắc đầu, nắm tay ta đang đứng như trời trồng dẫn ra ngoài.

Ta lúc này mới biết hóa ra tất cả đều là một vở kịch.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com