Tôi uống một ngụm nước, nhẹ giọng nói: “Uống chén nước ấm này đi. Anh có thể ngủ ở phòng khách, sáng mai ăn bữa cơm rồi hãy đi.”
“Không cần, cảm ơn em.”
Chu Dục đứng dậy, lặng lẽ nhìn tôi, “Vậy anh đi đây. Em... chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Được.”
Anh nhìn tôi rất lâu, sau đó thở dài một hơi, quay người rời đi.
Đi đến cửa, anh ấy bỗng nhiên quay đầu nhìn tôi, muốn nói rồi lại thôi.
Do dự rất lâu, cuối cùng Chu Dục lại chỉ nói được một câu “Tạm biệt”.
“Tạm biệt.”
Tôi cũng đáp lại anh như vậy.
Không ngờ, lời từ biệt của chúng tôi lại khách sáo đến thế.
Đúng vậy, chính là từ biệt.
Dù sao cũng từng yêu nhau nhiều năm, sự ăn ý này ít nhất vẫn còn. Chúng tôi đều biết rõ ràng, nếu việc tái hợp không thành thì sau này đến cả việc làm bạn cũng không thể.
Tôi không muốn thế, anh ấy cũng như vậy.
Chu Dục rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi, nơi này trống vắng đến mức có chút đáng sợ.
Tôi ngồi trên sofa, vẻ mặt bình tĩnh cầm ly nước nhấp một ngụm.
“Ôi chao, nóng thật.”
Tôi ôm mặt, nước mắt lập tức rơi xuống.
Thế nhưng, hơi nước trong ly cho thấy nó rõ ràng đã nguội lạnh.
…
Không lâu sau đó, tôi đã yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này cách lần gặp mặt với Chu Dục đã chừng nửa năm.
Đối phương là một chàng trai rất dịu dàng, hoàn toàn không phải kiểu trầm tĩnh điềm đạm như Chu Dục, cũng không giống với sự gia trưởng và bảo thủ của anh ấy.
Anh ấy tên là Hứa Úy Nhiên, bằng tuổi tôi, có điều lớn hơn tôi hai tháng.
Sau lần gặp mặt với Chu Dục đó, tôi đã nhanh chóng chuyển nhà. Hứa Úy Nhiên là hàng xóm của tôi ở nhà mới.
Hôm đó, tôi một mình khuân vác chiếc ba lô lớn ra khỏi thang máy.
Trong lúc đang đi về phía cửa nhà, bỗng nhiên, một chiếc thang máy khác phía sau cũng mở ra.
Một chàng trai ăn mặc sạch sẽ, chỉnh tề bước ra. Tôi nhớ rất rõ, anh ấy đeo tai nghe, trên người mặc một chiếc áo thun trắng tinh, quần đùi kaki.
Anh ấy bước tới hỏi tôi, “Để tôi giúp cô nhé?”
Nói rồi, anh ấy vui vẻ nhận lấy hành lý giúp tôi.
Câu chuyện cũng bắt đầu từ khoảnh khắc này.
Hứa Úy Nhiên là một người rất dịu dàng. Anh ấy khiêm tốn, chu đáo và lịch thiệp. Chúng tôi đã trò chuyện rất nhiều, biết về quá khứ của nhau. Anh ấy biết sự tồn tại của Hàn Khâm và Chu Dục, tôi cũng biết anh ấy từng bị tổn thương trong mối tình với bạn gái trước đó.
Bởi vì đều là những người đã từng bị tổn thương nên chúng tôi đối xử với tình cảm rất dè dặn. Sau khi làm quen, tìm hiểu lẫn nhau, và xác nhận tính cách chúng tôi rất hợp nhau, ở bên nhau rất thoải mái, chúng tôi cứ vậy mà đến với nhau.
Mọi thứ dường như đều nước chảy thành sông, vô cùng suôn sẻ.
Tôi từng nghĩ rằng, tôi sẽ phải dùng một thời gian rất dài để buông bỏ Chu Dục, nhưng Hứa Úy Nhiên lại xuất hiện một cách bất ngờ.
Sự xuất hiện của anh ấy khiến tôi hiểu ra, hóa ra câu nói kia là thật:
Rồi một ngày nọ, sẽ có một người xuất hiện khiến em giống như sa vào cát lún, lạc vào trong tuyết. Những dấu vết mà người khác đã khắc lên trên cát, người ấy chỉ cần nhẹ nhàng vuốt qua liền bình yên bình trở lại.
Hứa Úy Nhiên chính là người như vậy.
Và cũng chính sự xuất hiện của anh ấy, khiến tôi hiểu ra, bất luận là tiểu tiết đ.á.n.h bại tình yêu, hay tình yêu đ.á.n.h bại tiểu tiết đều không hoàn toàn chính xác.
Là tiểu tiết làm nên tình yêu.
Dù ngày sau vất vả với những lo toan đời thường, cuộc sống có bình đạm hay sóng gió đến đâu, anh ấy vẫn ở đó, sẵn lòng nắm lấy tay bạn, sau khi dạo quanh một vòng ở chợ mua thức ăn lại mua tặng bạn thêm một cành hoa hồng.