Nhưng ngay khi môi chạm môi, anh khựng lại, hơi thở dịu dàng, cẩn trọng chạm môi tôi như e sợ làm tôi đau, lặp lại nhẹ nhàng, không dám tiến thêm bước nào.
Sắc mặt anh tràn ngập ôn nhu, quyến luyến.
Giữa đôi môi kề sát, hương ngọt của kẹo sữa dâu lan tỏa.
Sự tương phản rõ ràng nhưng lại hòa hợp một cách hoàn hảo với nụ hôn dịu dàng này.
Tay tôi siết lấy vạt áo anh, khẽ run.
Cho đến khi đạo diễn Trương hô “Cắt”.
Tào Thanh Diêu chậm rãi rút khỏi tôi, khẽ nới khoảng cách, tay vẫn đặt bên hông tôi, chờ tôi thở đều lại.
Khóe môi anh dính son môi tôi, đỏ hồng hơn trước lúc quay.
Cả khuôn mặt anh cũng vậy.
“Thanh Diêu, cảm xúc của em chưa đúng. Lúc này tình cảm Giang Vọng với Hà Hiểu vừa thật vừa giả, mục đích chính là lợi dụng cô ấy để gây đau đớn cho anh họ Giang Dạ. Nụ hôn này phải biểu đạt sự hận thù lẫn khoái cảm. Làm sao có thể dịu dàng và trân trọng đến vậy được?
Cảnh này chưa ổn, phải quay lại!”
Đạo diễn Trương cau mày, lắc đầu.
“Còn nữa, Thanh Diêu, đừng đỏ mặt nữa. Giang Vọng không phải trai tơ ngây thơ đâu.” Ông tiếp tục nhắc.
Tào Thanh Diêu nhanh chóng gật đầu nhưng không giấu được ánh mắt nhìn tôi.
Tôi chớp mắt, nhìn anh lại.
Mặt anh càng đỏ hơn, hít sâu, lí nhí:
“Chị, đừng nhìn em nữa. Nhìn thế này… mặt em chắc không nguội được đâu.”
...Quả là một cậu trai “trong sáng” tuyệt đối.
Bỗng nhiên tôi thấy mình có thể “làm mẹ” trở lại rồi.
Làm fan là phải luôn biết thay đổi vai trò mà!
“Được rồi, vậy cậu muốn nghỉ chút không?”
Anh gật đầu nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảnh quay lặp đi lặp lại cả trăm lần, môi tôi và Tào Thanh Diêu sưng đỏ, cuối cùng đạo diễn Trương gật đầu hài lòng, ra lệnh:
“Qua rồi.”
Cả hai thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ quay nhiều như vậy đối với đạo diễn Trương đã xem là “phát huy tối đa” rồi.
Tôi không kìm được, giơ tay chạm nhẹ lòng bàn tay anh, đập tay một cái, cười:
“Thanh Diêu, hôm nay có vẻ chúng ta khá may đấy.”
“Ừm, nhưng nếu không phải em cứ mãi không tìm đúng trạng thái, chắc quay xong sớm hơn. Lỗi tại em, vẫn chưa nhập vai đủ... Thật sự, giả vờ yêu một nửa hơi khó quá.”
Tào Thanh Diêu vội đáp, nửa câu sau nhỏ dần.
Tôi không nghe rõ, định hỏi lại thì liếc lên mặt anh – đột nhiên nhận ra môi anh có vết xước nhỏ.
Hình như do tôi cắn.
Tôi nhớ lúc quay, đạo diễn Trương liên tục hô “mạnh hơn!”, “mạnh hơn nữa!”, rồi cảnh trong kịch bản là khi Hà Hiểu phát hiện vị hôn phu đứng không xa, lông mày cô nhíu lại, muốn thoát khỏi vòng tay Giang Vọng.
Tào Thanh Diêu nhập vai sâu, ôm chặt gáy tôi, không cho tôi lùi, thì thầm trong hơi thở nặng nề:
“Chị.”
Tôi vào vai Hà Hiểu, mặt lạnh như băng, cắn mạnh môi dưới anh cho đến khi anh buông tay.
Đó là cảnh cuối cùng.
Vết thương trên môi anh chắc là do tôi gây ra, giờ vẫn còn rỉ máu.
Mặt tôi đỏ rực.
Chẳng biết vì xấu hổ hay ngượng ngùng.
Tôi hoảng hốt kéo tay anh, lắp bắp:
“Thanh Diêu, môi cậu…chảy m.á.u rồi, mau đi bôi thuốc.”
“Ừ.” Cậu cười ngoan ngoãn, rồi nhẹ nhàng nắm tay tôi, kéo về phòng nghỉ.
Tôi nhìn hai bàn tay đan chặt, đầu óc bơ vơ, đến khi tỉnh táo lại thì đã đến nơi. Anh đưa tôi cây tăm bông, đưa lên trước mặt: