Tôi chu đáo tìm đường xuống thang cho tên l/ừ/a đ/ả/o:
“Nếu chúng ta thật sự chưa từng quên nhau, anh lại còn vừa gặp đã yêu em nửa năm trước, mà sau này đã định sẽ ở bên nhau, vậy tại sao không bắt đầu yêu luôn từ bây giờ chứ?”
Anh ta gửi lại một sticker “Anh đồng ý”.
Chẳng hề có chút tự giác nào là đang bị bóc trần.
Thế là —
Hôm nay là sinh nhật tôi, cũng là ngày đầu tiên tôi chính thức thoát kiếp FA.
Tôi diễn cho trót, đăng một bài trên Weibo nói mình đã có người yêu, rồi chụp màn hình gửi cho tên l/ừ/a đ/ả/o.
Anh ta nói:
“Xin lỗi nhé Duệ Duệ, hiện tại anh không thể dùng tài khoản chính để đăng được, nhưng anh có thể dùng tài khoản phụ để công bố. Tài khoản này chỉ có anh và quản lý biết thôi.”
Sau đó tôi thấy có người chia sẻ bài Weibo của tôi:
*Giữa biển người, may mắn được gặp lại. Nguyện cùng em đi hết quãng đường đến ánh bình minh.*
Tên tài khoản phụ đó là “Vượt Qua Một Con Sông”.
Hình như lập từ nửa năm trước.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, rồi nhắn cho tên l/ừ/a đ/ả/o:
“Giờ chúng ta là người yêu rồi đó.”
Anh ta: “Ừm.”
“Vậy thì có thể làm những việc mà các cặp đôi hay làm rồi.”
Bên kia lại xóa xóa sửa sửa một lúc, rồi gửi một sticker: “Em định làm gì anh hả?”
Không hiểu sao tôi lại thấy sticker này dễ thương ghê, liền lưu lại ngay.
Đột nhiên chuông cửa vang lên.
Một anh shipper giao nhanh trong thành phố mang đến một gói hàng, bên trong là đôi giày cao gót nhung đen.
Là hàng của một thương hiệu Ý mà tôi từng thấy trên tạp chí, giá rất chát.
Khoan đã, hình như nửa năm trước tôi từng thử đôi này ở cửa hàng…
Đúng lúc đó, tên l/ừ/a đ/ả/o gọi đến.
“Em thích đôi giày đó chứ?”
Giọng nam trầm thấp, quen thuộc vang lên qua ống nghe, như trực tiếp lướt qua tai tôi:
“Hà Duệ, chúc mừng sinh nhật em.”
Hơi thở tôi bỗng trở nên dồn dập, dài dằng dặc.
Giờ mấy cái phần mềm đổi giọng thật sự tinh vi đến mức này sao?
Hay là… anh ta thật sự là Tạ Chi Hàm, còn người đang lừa gạt tôi là Triệu Điềm?
Bỗng nhiên tôi nảy ra một ý nghĩ bốc đồng:
“Chúng ta gọi video đi.”
Bên kia hơi sững lại:
“Được thôi.”
Rồi anh ta bật cười:
“Duệ Duệ, nếu có thể, anh càng muốn được gặp em trực tiếp hơn.”
“Lúc đó, em muốn đo eo, đi thang máy, hay muốn làm gì anh cũng được.”
!!!
Khốn kiếp! Tên l/ừ/a đ/ả/o này tiến bộ nhanh quá!!!
Tôi ôm mặt nóng ran, thật sự không muốn thừa nhận là hình như… tôi đã bị anh ta làm cho rung động rồi.
Tôi gác máy, chủ động gọi video.
Mấy giây chờ đợi mà tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Sau đó —
Anh ta từ chối cuộc gọi video.
“Duệ Duệ, giờ anh có việc gấp không tiện, đạo diễn vừa đến tìm anh bàn chuyện sửa kịch bản. Để lần sau mình video nhé?”
Tiếng tim đập bỗng trở lại nhịp bình thường.
Tôi nhìn cái lý do vụng về của tên l/ừ/a đ/ả/o, lạnh nhạt đáp:
“Ừ, vậy để lần sau.”