Không ai ngờ, Tạ Chi Hàm lại nhìn Triệu Điềm và nói:
“Cô không phù hợp.”
“Chúng tôi không cần một đại sứ hình ảnh cố tình dẫn dắt dư luận, vu khống bạn học, dùng thủ đoạn bất công để cướp dự án của người khác.”
Cả hội trường rơi vào im lặng c/h/ế/t chóc, mọi người đưa mắt nhìn nhau, ngỡ ngàng không dám thở mạnh.
Sắc mặt Triệu Điềm lập tức tái nhợt.
“Có ý gì đây?”
“Họ… chẳng phải là một đôi sao?”
Tạ Chi Hàm lạnh lùng quét ánh mắt qua hàng ghế khán giả, ánh mắt dừng lại trên tôi một giây, rồi dời đi.
“Tôi và cô Triệu đây, không có bất kỳ quan hệ nào.”
Tôi ngây người nhìn anh.
Đầu óc ong ong, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chẳng lẽ… “kẻ l/ừ/a đ/ả/o” kia thật sự là Tạ Chi Hàm?
Tạ Chi Hàm chính là người đã nhắn tin với tôi suốt cả tháng qua…
“Vu khống và cướp dự án là sao vậy?”
“Có thể giải thích rõ không?”
Tôi hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại, lấy bản in email nặc danh trong túi ra.
Đó là một bản cam kết viết cho người vợ chính thức, trong đó ghi rõ sẽ cắt đứt quan hệ với người tên XXX, cam đoan không phá hoại gia đình của cô ấy nữa, và sẽ hoàn trả lại toàn bộ nữ trang, quà cáp đã nhận, nếu không làm được, thì chấp nhận để cô ấy công khai mọi chuyện, thân bại danh liệt.
Người ký tên là: Triệu Điềm.
Tuy là email nặc danh, nhưng tôi đoán chắc người gửi chính là người vợ kia.
Dù diễn đàn mấy ngày nay toàn đứng về phía Triệu Điềm, nhưng đã là “chính thất” thì làm gì dễ dàng buông tha như vậy, chỉ là cô ấy muốn mượn tay tôi để vạch trần Triệu Điềm.
“Tôi đã liên hệ với quản trị viên diễn đàn trường, truy vết IP, xác nhận người đăng bài nặc danh bôi nhọ tôi chính là Triệu Điềm.”
“Cô ta vu khống tôi là tiểu tam, nhưng thật ra chính cô ta mới là người chen vào phá hoại tình cảm người khác.”
“Cô ta dẫn dắt dư luận, tặng quà cho lãnh đạo nhà trường, cuối cùng cướp đi dự án mà tôi đã theo đuổi suốt hơn một năm và sắp hoàn thành.”
Cả hội trường vỡ òa.
“Má nó, bị dắt mũi rồi!”
“Tiểu tam đúng là tiểu tam, bịa chuyện rồi hối lộ, độc ác đến thế sao không c/h/ế/t luôn đi!”
“Hồi trước còn follow tài khoản của cô ta, giờ phải hủy theo dõi gấp.”
“Tôi không chỉ bỏ theo dõi, còn định spam đánh giá xấu vào tất cả sản phẩm cô ta làm đại diện, để mấy nhãn hàng không bao giờ dám mời cô ta nữa!”
Triệu Điềm mắt đỏ hoe, hoảng loạn nhào tới định giật bản cam kết, nhưng bị Tạ Chi Hàm ra hiệu cho bảo vệ ngăn lại.
“Là giả! Giả hết! Cô ghen tỵ với tôi nên mới bịa ra bản cam kết đó để hại tôi!”
Tôi bình tĩnh nói:
“Trắng mực đen chữ, có cả dấu vân tay, bản photo chứng minh thư của cô cũng ở đây. Chúng ta có thể nhờ chuyên gia giám định xem có phải tôi làm giả không.”
Sắc mặt Triệu Điềm trắng bệch, trừng mắt căm hận nhìn tôi:
“Hà Duệ, cho dù tôi là tiểu tam, thì cô cũng chẳng tử tế gì!”
“Ngày thường thì ki bo tính toán, đến cái túi hàng hiệu cũng không nỡ mua, vậy mà mấy hôm nay nhận quà như nước, toàn là đồ xa xỉ, chẳng phải đàn ông cho sao?”
“Nếu là mối quan hệ đàng hoàng, hỏi bạn trai cô là ai, sao cô không nói nổi một cái tên?”
“Hà Duệ, đừng tưởng kéo tôi xuống nước là cô có thể tẩy trắng được. Một ngày còn không nói rõ người đàn ông đó là ai, một ngày cô vẫn là tiểu tam trong mắt người khác!”
Tôi nhìn quanh, ánh mắt nghi hoặc, dò xét, thậm chí khinh bỉ, lập tức ập đến từ bốn phía.
Có người không nhịn được lên tiếng:
“Hà Duệ, cô mau nói đi chứ.”
Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng, thì một giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang lên giữa hội trường.
“Là tôi.”
Cả hội trường lập tức yên lặng như tờ, rồi ngay sau đó là một trận hỗn loạn vang trời.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Tạ Chi Hàm.
Tôi c/h/ế/t sững, như bị ai đó giáng một gậy vào đầu.
Triệu Điềm trợn tròn mắt, không thể tin nổi:
“Sao có thể… Anh sao lại là bạn trai của cô ta?”
Nhưng Tạ Chi Hàm không tiếp tục chủ đề đó, cũng không quan tâm đến ánh mắt khiếp sợ xung quanh, càng không nhìn tôi thêm cái nào, chỉ nói:
“Tôi có việc, xin phép rời đi trước.”
Đạo diễn vội nói tiếp:
“Nếu Triệu Điềm không đủ điều kiện, vậy thì đại sứ tuyên truyền của chúng ta sẽ là Hà Duệ.”
“Hoạt động hôm nay đến đây kết thúc, hy vọng mọi người tiếp tục theo dõi bộ phim của chúng tôi.”
Tôi nhìn bóng lưng Tạ Chi Hàm được bảo vệ hộ tống ra khỏi hội trường, sững người đứng đó.
Anh ấy đang giận sao?
Tôi không nói rõ được cảm xúc lúc này là gì, chỉ thấy ngực nghẹn lại, âm ỉ khó chịu.
Rồi tôi thấy, khi đến cửa hội trường, Tạ Chi Hàm dừng bước, bình thản quay đầu lại nhìn tôi:
“Đi theo anh.”