"Nàng ấy sẽ vĩnh viễn không biết, A Nguyên dưới sự dạy dỗ của ta, đã có năm phần giống Nguyệt Yên, hơn nữa còn rất ỷ lại vào ta."
"Nguyệt Yên tính tình yếu đuối, nếu cùng nàng ấy hầu hạ Thái tử, sao Nguyệt Yên có thể đấu lại nàng ấy được?"
"Huống chi, ta sẽ giữ đúng lời hứa, cả đời này đều sẽ bù đắp cho nàng."
Nghe những lời nói nhẹ bẫng của Bùi Yến, ta ở sau bình phong siết chặt tay.
Đến nỗi lòng bàn tay bị bấm đến chảy m.á.u cũng không hề hay biết.
Đợi đến khi bước ra khỏi hành lang, nước mắt trong mắt mới lặng lẽ rơi xuống.
Ta là nữ đệ tử duy nhất của Y Thánh Môn, ba năm trước, ngoài ý muốn cứu được hoàng tử Tiêu Cảnh Chương bị trúng độc tình, bị người truy sát.
Ta đã cưu mang hắn ở hẻm Ô Y, nhưng nửa năm sau, ngự lâm quân tìm được hắn, khôi phục thân phận Thái tử, hắn lại nghe theo lời gièm pha, cảm thấy không thể để người khác biết hắn từng lưu lạc dân gian, từng ở trong nhà của tiện nô.
Nên đêm đó hẻm Ô Y cháy lớn, Tiêu Cảnh Chương đã thiêu c.h.ế.t cả nhà ta.
Ngay cả muội muội ba tuổi cũng không may mắn thoát khỏi.
Hai tay ta bị bỏng rát, chỉ kịp ôm ra t.h.i t.h.ể bé nhỏ m.á.u me be bét của muội muội.
Mà ta trong lúc khóc đến khản cả giọng, được tiểu thị vệ Bùi Yến, là thanh mai trúc mã từ nhỏ cứu ra.
Hắn quỳ xuống cầu xin Thái tử tha cho ta một mạng, hắn nói sẽ giam ta trong phủ, trông nom cẩn thận.
Thái tử nhìn khuôn mặt kia của ta, cuối cùng mềm lòng đồng ý.
Sau đó ta thường xuyên gặp ác mộng, bên tai ảo giác nghe thấy tiếng cha mẹ, muội muội kêu cứu, khóc suốt đêm đến sáng, là Bùi Yến không biết mệt mỏi ở bên cạnh ta.
"A Nguyên, đừng sợ, ta vẫn luôn ở đây."
"A Nguyên, cho dù cả thiên hạ phụ nàng, ta vĩnh viễn sẽ đứng về phía nàng."
Cho đến ngày hôm nay, Tiêu Cảnh Chương rầm rộ cưới Thái tử phi.
Mà ta cũng đã trở thành tướng quân phu nhân.
Nhưng ta chưa từng nghĩ tới, người mà ta coi là cứu rỗi, thực ra lại là một loại ma quỷ khác.
Vì để thay Lâm Nguyệt Yên loại bỏ chướng ngại, hắn lại đề nghị với Thái tử thiêu sống cả nhà bốn người của ta, chỉ vì để ta vĩnh viễn không thể cùng Thái tử nối lại tình xưa.
Thì ra hắn chưa từng thật lòng yêu ta, từ đầu đến cuối, chỉ là thương tiếc khuôn mặt giống với Lâm Nguyệt Yên này của ta.
Ta đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có mối thù diệt môn chính là đương kim Thái tử, ta không thể báo thù, giờ đây ngay cả người đầu ấp tay gối cũng là đồng lõa.
Nước mắt theo gò má rơi xuống, ta run rẩy sờ bụng dưới, hôm nay ta tự bắt mạch cho mình, đã có tin vui.
Vốn dĩ ta muốn nói cho Bùi Yến biết tin này.
Giờ xem ra, đã không cần thiết nữa.
Đêm xuống, Bùi Yến như thường lệ đến phòng ta, trên người mang theo mùi hương đàn hương thanh u sau khi tắm.
Bàn tay quen thuộc dò vào vạt áo ta, hơi thở nóng rực phả vào cổ ta.
"Hôm nay thân thể nàng hẳn đã khá hơn rồi chứ, lần này ra ngoài một tháng, ta rất nhớ nàng."
"A Nguyên, cho ta..."
Ta không hề động đậy đẩy tay hắn ra, yên lặng nhìn đáy mắt đỏ lên vì động tình của hắn, cố tình không cho hắn.
"Phu quân thích ta ở điểm gì? Là khuôn mặt này, hay là nhìn thấy người khác qua khuôn mặt này?"
Nụ cười trên khóe miệng Bùi Yến trầm xuống, "A Nguyên, nàng có ý gì?"
Ta cười thảm một tiếng, "Chàng hà tất phải căng thẳng như vậy, hôm nay có người nói với ta, ta trông rất giống Đông Cung Thái tử phi, phu quân thấy có giống không?"
"Hay là nói trong lòng chàng, ta vĩnh viễn không bằng Lâm Nguyệt Yên."
Bùi Yến bị mất hứng, nheo đôi mắt dài.
"Thái tử phi nương nương như ánh trăng sáng, phu nhân cũng có vẻ đẹp của phu nhân, hà tất phải tự ti?"
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️