Bên này Triệu Tiểu Bắc cũng nhìn thấy Hàn Linh Nhi, hắn sững sờ. Hàn Linh Nhi này sao lại chạy tới, chẳng lẽ chuẩn bị đổ vạ cho mình.
Trong nháy mắt, ánh mắt Triệu Tiểu Bắc không tốt, mình tốt bụng cứu người, nếu bị đổ vạ, vậy mình đúng là xui tám đời.
"Tiền bối, đây là sư phụ của con, tông chủ Lưu Li Tông, Lưu Dao."
Giọng nói của Hàn Linh Nhi ngày càng nhỏ, bởi vì nàng cảm thấy ánh mắt của Triệu Tiểu Bắc ngày càng không tốt, vị tiền bối này sẽ không nổi giận chứ.
Một bên, Lưu Dao cũng cảm nhận được, luồng khí tức bất mãn lạnh lẽo kia. Nếu mình không giải thích rõ ràng, chỉ sợ vị tiền bối này sẽ diệt sát mình.
Bụp!
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Lưu Dao trực tiếp quỳ xuống.
"Tiền bối, chúng con đến không có ý gì khác, lần này đến, chủ yếu là muốn đích thân cảm tạ tiền bối."
Nói xong, Lưu Dao cúi đầu thật thấp, không dám nhìn Triệu Tiểu Bắc dù chỉ một cái.
Nàng cảm thấy mình chỉ cần nhìn Triệu Tiểu Bắc một cái, đạo tâm của mình sẽ phải chịu một đòn nặng nề.
Nếu nhìn nhiều, chỉ sợ đạo tâm của nàng sẽ sụp đổ.
Triệu Tiểu Bắc nghe vậy mới biết là mình đã hiểu lầm, người ta đến để cảm ơn mình cứu người, không phải đến để đổ vạ.
Điều này làm Triệu Tiểu Bắc cảm thấy có chút ngượng ngùng, mình lại coi người tốt thành người xấu.
"Khụ khụ, có duyên tương trợ, chuyện nhỏ mà thôi." Triệu Tiểu Bắc nói.
Nghe được những lời này của Triệu Tiểu Bắc, cộng thêm ánh mắt sắc bén kia biến mất, điều này làm cho Lưu Dao đang quỳ trên mặt đất cảm thấy người mình nhẹ bẫng.
"Hàn Linh Nhi, con còn không mau đỡ sư phụ con dậy."
"Vâng, tiền bối!"
Hàn Linh Nhi vui mừng, vội vàng đỡ Lưu Dao dậy.
"Sư phụ, tiền bối bảo người đứng dậy, là ngài không trách người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lưu Dao lúc này mới đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Triệu Tiểu Bắc càng thêm kính nể.
Đây là cảnh giới gì, chỉ một ánh mắt đã khiến mình cảm thấy sợ hãi như vậy.
Triệu Tiểu Bắc bên này nghĩ mình vừa rồi đã hiểu lầm người ta, còn để người ta quỳ xuống.
Phải bồi thường cho người ta, vừa hay hôm nay mình mới săn được một con thỏ, không bằng mời các nàng một bữa cơm.
"Hai vị, nếu không chê thì đến tiểu viện của ta." Triệu Tiểu Bắc nói.
Nói xong, Triệu Tiểu Bắc không quản hai người, trực tiếp đi về phía trước.
Hàn Linh Nhi không biết làm sao nhìn bóng dáng Triệu Tiểu Bắc, căng thẳng hỏi: "Sư phụ, chúng ta nên làm gì bây giờ!"
Lưu Dao nghĩ một lúc rồi nói: "Nhân vật như tiền bối, lại bảo chúng ta qua đó, nhất định có chuyện phân phó, chúng ta cứ đi theo là được."
Hàn Linh Nhi và Lưu Dao hai người căng thẳng vô cùng đi theo sau.
Không lâu sau, ba người đã đến tiểu viện của Triệu Tiểu Bắc.
"Linh khí trong viện này sao lại nồng đậm như vậy." Lưu Dao kinh hô một tiếng.
"Hơn nữa ta cảm thấy vào đây, ngay cả việc đột phá cảnh giới cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều."
Hàn Linh Nhi cũng gật đầu thật sâu, lần này nàng đến cảm giác hoàn toàn khác với lần trước.
Lần này nàng càng cảm nhận được sự bất phàm của tiểu viện này.
Chỉ sợ chỉ có nơi như thế này mới thích hợp cho tiền bối ẩn cư, như vậy mới gọi là động thiên phúc địa.
"Các ngươi cứ tự nhiên ngồi, ta đi rửa mặt trước."
Triệu Tiểu Bắc tùy ý chào một câu, sau đó đi đến bên giếng múc nước.
Mà Hàn Linh Nhi và Lưu Dao nghe Triệu Tiểu Bắc nói, hít sâu một hơi, hai người lúc này mới dám bước chân vào tiểu viện này.