Hóa Ra Ta Là Đại Lão Tu Tiên

Chương 155: Rừng trúc Ngộ Đạo





Trong tiểu viện, Triệu Tiểu Bắc tay cầm d.a.o phay, rất nhanh đã lột toàn bộ tấm da trâu một cách hoàn hảo.

“Tấm tắc, tấm da này quả thật không tệ, làm một cây dù chắc chắn sẽ rất chống thấm nước.”

Nghe Triệu Tiểu Bắc nói, da mặt những người khác không khỏi giật giật.

Đây là da của Thanh Ngưu Yêu Vương, đương nhiên là không tệ.

Tấm da của đường đường Thanh Ngưu Yêu Vương, trong mắt Triệu tiền bối cũng chỉ có thể dùng làm một cây dù che mưa.

“Văn Tường, Long Nghịch Thiên, hai người ra phía sau sân chặt cho ta vài cây trúc.” Triệu Tiểu Bắc ra lệnh.

“Vâng, thưa lão sư!”

“Vâng, tiền bối!”

Văn Tường và Long Nghịch Thiên cùng đi về phía rừng trúc sau sân.

Rừng trúc này không lớn, ngày thường trong tiểu viện cũng không có gì nổi bật.

Văn Tường và Long Nghịch Thiên trước giờ cũng không để ý, hai người cứ thế đi thẳng vào.

Khi họ đến trước rừng trúc, nhìn thấy những hàng trúc xanh biếc, dưới ánh nắng chiếu rọi, tỏa ra một khí tức huyền diệu.

“Đây là Ngộ Đạo Trúc!”

“Đại lục Linh Võ sao có thể có Ngộ Đạo Trúc!”

Văn Tường và Long Nghịch Thiên đều nhìn thấy sự chấn động trong mắt đối phương.

Ngộ Đạo Trúc là thứ chỉ có ở Tiên giới, họ cũng chỉ nghe danh chứ chưa từng thấy.

Trong truyền thuyết, mỗi một cây Ngộ Đạo Trúc đều vô cùng quý giá và hiếm có, ngay cả ở Tiên giới cũng là chí bảo.

Họ hoàn toàn không ngờ, trong tiểu viện của Triệu tiền bối lại trồng cả một rừng Ngộ Đạo Trúc.

Rừng Ngộ Đạo Trúc này, không có mấy ngàn cây thì cũng phải mấy trăm cây!

Hai người đồng thời tặc lưỡi, quả nhiên là họ còn quá non nớt.

Những thứ Triệu tiền bối trồng trong tiểu viện sao có thể là vật phàm được.

Nhưng Triệu tiền bối cũng quá hào phóng, làm một cây dù che mưa mà lại dùng cả Ngộ Đạo Trúc.

Chuyện này nếu để người khác biết, e rằng ai nấy đều sẽ đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân tiếc nuối, bởi họ đến cả Ngộ Đạo Trúc trông như thế nào cũng chưa từng thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Văn Tường, chúng ta hành động thôi!”

“Được!”

Long Nghịch Thiên và Văn Tường lúc này tâm trạng cũng vô cùng kích động, dù sao thì họ sắp được chặt Ngộ Đạo Trúc.

Trên khắp đại lục Linh Võ này, e rằng không có mấy người được đãi ngộ như vậy.

Họ mỗi người chọn một cây trúc, đứng dưới gốc, sau đó vận tiên khí trong cơ thể, tung một đòn vào cây trúc.

Nhưng Ngộ Đạo Trúc dưới đòn tấn công của họ lại không hề suy suyển, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

“Phải rồi, đây là Ngộ Đạo Trúc, sao chúng ta có thể dùng phương pháp thông thường để đối phó với chúng được.” Văn Tường vỗ đầu mình.

Sau đó, hắn lấy ra cây bút mà Triệu Tiểu Bắc vừa ban cho.

Long Nghịch Thiên nhìn thấy cây bút đó không khỏi ngưỡng mộ, không biết khi nào mình mới có thể sở hữu một món Tiên Khí như vậy.

Hắn lấy ra thanh kiếm của mình.

Nhìn thanh kiếm trong tay, hắn lập tức cảm thấy nó thật tầm thường!

Thanh kiếm này tuy là ngụy Tiên Khí, nhưng so với Tiên Khí trong tay người ta thì quả là một trời một vực.

Nhưng đây là do Triệu tiền bối ban tặng, hắn cũng chỉ có thể ngưỡng mộ.

Long Nghịch Thiên thu dọn tâm trạng, cầm thanh trường kiếm c.h.é.m một nhát vào cây Ngộ Đạo Trúc trước mặt.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Nhưng cây Ngộ Đạo Trúc vẫn đứng sừng sững, như thể không có chuyện gì xảy ra.

“Sao có thể, một đòn vừa rồi của ta, ngay cả một vị Lục Kiếp Tán Tiên cũng không thể nào bình yên vô sự!”

Long Nghịch Thiên không thể tin vào mắt mình khi nhìn cây Ngộ Đạo Trúc không hề hấn gì.

Bên cạnh, Văn Tường thấy vậy cũng không nhịn được cầm cây bút của mình lên!

Một nét bút vung ra!

Một đòn tấn công xé rách không gian hung hãn lao về phía cây Ngộ Đạo Trúc.

“Bang!”

Đòn tấn công mạnh mẽ giáng lên cây Ngộ Đạo Trúc, nhưng chẳng có gì xảy ra, như đá chìm đáy biển.

Hai người nhìn nhau, đều lộ ra vẻ kinh hãi.