Nhưng ánh mắt của Lưu Dao cứ nhìn chằm chằm vào vườn rau trong tiểu viện, đó đều là linh dược, nếu có thể có được những linh dược này, thực lực của tông môn mình chắc chắn sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Triệu Tiểu Bắc cũng phát hiện ánh mắt của Lưu Dao. Sư phụ của Hàn Linh Nhi không phải là đã để ý đến cải trắng nhà mình đấy chứ!
Triệu Tiểu Bắc nhớ rằng mình đã tặng Hàn Linh Nhi một cây cải trắng, đã khiến Hàn Linh Nhi kích động đến phát hỏng.
Mà bây giờ sư phụ của nàng, Lưu Dao, cũng chạy tới. Xem ra cảm kích mình là một chuyện, mặt khác là đến để xin cải trắng.
Nghĩ đến đây, Triệu Tiểu Bắc cảm thấy chẳng qua chỉ là vài cây cải trắng, người ta đã lặn lội đến đây một chuyến.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
"Các ngươi cứ ra vườn hái vài cây cải trắng mang về, cũng coi như là một lần cơ duyên của chúng ta!" Triệu Tiểu Bắc mở miệng nói.
Nghe Triệu Tiểu Bắc nói, Lưu Dao và Hàn Linh Nhi trong lòng đột nhiên vui mừng.
Tiền bối lại cho mình linh dược!
Nhìn hai người kích động, Triệu Tiểu Bắc nói: "Chỉ là mấy cây cải trắng thôi, hai người cũng không cần quá kích động."
Đây không phải là cải trắng bình thường, đây là linh dược đó!
Triệu Tiểu Bắc lắc đầu, người của thế giới này sao lại không có kiến thức như vậy, chỉ là cải trắng bình thường mà cũng kích động thành ra thế này.
Cảm động thì cứ để họ cảm động đi!
"Các ngươi đi hái mấy cây đi, ta đi nấu cơm trước, các ngươi ở lại ăn một bữa rồi hẵng đi!"
"Vâng, tiền bối!"
Lưu Dao kích động không thôi, bây giờ trong đầu nàng toàn là linh dược.
Nhưng ngay sau đó, nàng như nghĩ đến điều gì, kích động nói: "Linh Nhi, vừa rồi tiền bối nói để chúng ta ở lại ăn cơm!"
Hàn Linh Nhi cũng kích động gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mong chờ.
Nhớ lại món cơm chiên trứng ăn buổi sáng vẫn chưa đã thèm, nàng không khỏi l.i.ế.m liếm đôi môi nhỏ của mình, cơm tiền bối nấu ăn quá ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Linh Nhi, Linh Nhi, chúng ta hái thuốc trước!" Mặc dù Lưu Dao trong lòng cũng vô cùng kích động.
Tiền bối nói ăn cơm chắc chắn không phải là bữa cơm bình thường, nhưng bây giờ lấy được vài cây linh dược mới là quan trọng nhất.
"Vâng, sư phụ!"
Lưu Dao và Hàn Linh Nhi hai người cẩn thận đi vào vườn rau, họ dùng tay cẩn thận bới đất, bắt đầu đào lên.
Động tác của hai người vô cùng cẩn thận, sợ làm hỏng linh dược dù chỉ một chút.
Triệu Tiểu Bắc từ trong phòng ra, chuẩn bị xắn một cây cải trắng để làm món thịt xối mỡ.
Nhìn thấy động tác của hai người kia, hắn không khỏi sững sờ, xắn một cây cải trắng mà cũng cần cẩn thận như vậy sao?
Ai, người của thế giới này ta không hiểu!
Triệu Tiểu Bắc lắc đầu, trực tiếp đi nhanh vào vườn rau, thẳng tay vặt một cây cải trắng, tức khắc vài lá cải rơi xuống, động tác vô cùng thô bạo!
Hàn Linh Nhi và Lưu Dao thấy cảnh tượng đó mà đau lòng, đây chính là linh dược đó.
Tiền bối đúng là tiền bối, hoàn toàn không nói đùa!
Triệu Tiểu Bắc không quan tâm đến sự kinh ngạc của hai người, xắn xong cải trắng liền quay về.
Hàn Linh Nhi và Lưu Dao hai người tay run run, nửa giờ sau, hai người cuối cùng cũng xắn được ba cây.
Họ hai người cũng không dám xắn nhiều, sợ làm Triệu Tiểu Bắc nổi giận.
Mặc dù tiền bối bảo mình cứ tự nhiên xắn, nhưng là vãn bối không thể được một tấc lại muốn tiến một thước, các nàng đã nhận được rất nhiều rồi.
Hai người xắn xong cải trắng, hai người ngồi trong viện không nhúc nhích, mắt cũng không dám nhìn lung tung, sợ lại đắc tội với đại lão nào đó.
Mà Triệu Tiểu Bắc thì đang làm món thịt xối mỡ và ớt xanh xào trứng!
Triệu Tiểu Bắc bưng đồ ăn ra, nhìn thấy bùn đất trên tay hai người liền nhíu mày. Người của thế giới này sao lại không sạch sẽ như vậy, ăn cơm mà cũng không rửa tay sao?
"Các ngươi sao không rửa tay?"