Hóa Ra Ta Là Đại Lão Tu Tiên

Chương 181: Lấy đất làm giấy, lấy cành cây làm bút





Con trai ông Ngụy mặc một bộ trang phục tân lang, dẫn đầu đoàn đi phía trước.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Thấy ba người lạ mặt đột nhiên xuất hiện, con trai ông Ngụy tưởng là người chặn đường đòi kẹo mừng.

“Thưa ba vị, kẹo mừng vừa mới phát hết rồi, lát nữa về tôi sẽ đưa cho các vị sau được không ạ.” Con trai ông Ngụy mặt đầy tươi cười nói.

Dù sao hôm nay cũng là ngày đại hỷ!

Nhưng Cầm Si, Mọt Sách và Chu Triệu lại mặt đầy bối rối. Họ đến đây là để bắt Sở  Mặc Vũ, chứ không phải để đòi kẹo mừng.

Họ là những người tu tiên cao cao tại thượng, đồ của phàm nhân họ không thèm muốn.

Chẳng lẽ Sở  Mặc Vũ biết họ sẽ đến, nên việc kết hôn này là cố ý làm ra để thu hút sự chú ý của họ, giúp hắn dễ dàng trốn thoát?

Nếu không thì sao không kết hôn sớm, không kết hôn muộn, lại vừa đúng hôm nay!

Chu Triệu cảm thấy phỏng đoán của mình rất chính xác, lập tức nói cho Cầm Si và Mọt Sách.

Cầm Si và Mọt Sách đều nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng.

“Chu sư điệt nói không sai, việc kết hôn này chắc chắn có uẩn khúc!” Mọt Sách lên tiếng.

“Vậy chúng ta nhất định không thể để kẻ phản đồ Sở  Mặc Vũ chạy thoát.”

“Hơn nữa, cường giả trong làng này ta nhất định phải tìm ra. Đã dám làm ta mất mặt, thì phải chết!” Cầm Si vô cùng khó chịu nói.

“Chuyện này ta có một ý.” Chu Triệu nói.

“Ồ, ý gì mau nói đi!” Cầm Si và Mọt Sách đều nhìn Chu Triệu.

Chu Triệu lập tức nói: “Nếu họ cho rằng chúng ta chặn đường, tại sao chúng ta không tương kế tựu kế, cứ chặn đường trước, để ép cường giả phía sau lộ diện.”

“Kế này không tồi!”

Mọt Sách và Cầm Si đều đồng ý với ý kiến của Chu Triệu.

Cùng lúc đó, trong đám người, Sở  Mặc Vũ nhìn thấy ba người kia, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Cầm Si Thái Thượng trưởng lão và Mọt Sách Thái Thượng trưởng lão, đây đều là những nhân vật lừng lẫy của Tứ Dục Tông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Họ lại đích thân đến đây. Mục đích của họ là gì, không cần nói cũng biết, chắc chắn là để bắt mình.

Sự thay đổi trên mặt Sở  Mặc Vũ, Triệu Tiểu Bắc đều nhìn thấy rõ.

“ Mặc Vũ, con nhận ra hai người đó à?” Triệu Tiểu Bắc không khỏi hỏi.

Sở  Mặc Vũ cũng không dám giấu giếm, nói ra thân phận của Cầm Si và Mọt Sách.

“Thưa sư tôn, họ chắc chắn là đến để bắt con!” Sở  Mặc Vũ bất đắc dĩ nói.

“Hừ, cái hiệp hội mà con tham gia thật là bá đạo. Không muốn tham gia thì thôi, lại còn chạy xa đến thế này để bắt người. Đừng sợ, có sư tôn ở đây.”

Triệu Tiểu Bắc đối với cái hiệp hội này rất khó chịu, lại dám dọa đồ đệ của mình thành ra thế này.

Phải biết hắn, Triệu Tiểu Bắc, là một người rất bênh vực người mình.

Nhưng Triệu Tiểu Bắc cũng không phải là người nóng nảy, hắn đứng trong đám đông xem ba người này rốt cuộc muốn làm gì.

Còn Sở  Mặc Vũ, sau khi nghe Triệu Tiểu Bắc nói, một tia sợ hãi trong lòng cũng biến mất.

Mình sợ gì chứ, có sư tôn ở đây mà!

Sư tôn chỉ cần tiện tay ban cho cơ duyên là có thể khiến người ta thành tiên. Những người này tuy khủng bố nhưng so với sư tôn thì hoàn toàn không đáng kể.

Sở  Mặc Vũ cũng đứng sang một bên, lạnh lùng quan sát!

Con trai ông Ngụy lúc này lại vô cùng sốt ruột!

Nếu cứ chậm trễ như vậy, giờ lành của mình sẽ bị bỏ lỡ.

“Tôi nói này ba vị, các vị mau tránh ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí.” Con trai ông Ngụy sốt ruột nói.

Nhưng Chu Triệu, Mọt Sách và Cầm Si ba người đã sớm có đối sách.

Chỉ thấy Chu Triệu bước lên một bước, “Chúng ta ba người chặn đường, chỉ cần các ngươi so tài với chúng ta một chút về thư pháp và cầm nghệ, chúng ta sẽ tự động rời đi.”

Lời này vừa thốt ra, con trai ông Ngụy mở to mắt.

Bảo mình so tài cầm nghệ và thư pháp, đây là cái gì vậy!

Hắn đến chữ cũng không biết mấy, so sức thì hắn không sợ, nhưng cái này thì so cái gì!