"Triệu Tiểu Bắc, Triệu Tiểu Bắc."
Hàn Linh Nhi nhẹ nhàng nhấm nháp ba chữ này. Đây là tên của tiền bối, thật đơn giản và thẳng thắn, nhưng tên của tiền bối chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, nhất định có thâm ý.
Đột nhiên Hàn Linh Nhi nghĩ ra, cực bắc của Linh Võ Đại Lục là một vùng biển rộng vô tận, truyền thuyết ở cuối vùng biển đó là nơi tiên nhân cư ngụ.
Tiểu Bắc, tiểu bắc, đại đạo chí giản, chỉ có một đường thẳng hướng bắc.
Hóa ra tên của tiền bối lại ẩn chứa ý nghĩa như vậy, giờ khắc này Hàn Linh Nhi cảm thấy vô cùng bội phục sự không đơn giản của Triệu Tiểu Bắc tiền bối trước mắt.
Một cái tên cũng ẩn chứa tâm cầu đạo trên dưới, quả nhiên không phải người thường như nàng có thể so sánh được.
Triệu Tiểu Bắc thấy cô nương trước mặt lại thất thần.
Ai, đầu óc bị đập đến mức không thể tập trung tinh thần, đáng thương, đáng thương!
Triệu Tiểu Bắc trong lòng dấy lên lòng thương cảm với Hàn Linh Nhi, chờ đến khi nàng kìm nén được sự kinh ngạc trong lòng rồi mới bắt đầu đi.
Dẫn Hàn Linh Nhi đi qua núi lớn, lại gặp được Lưu đại thẩm đang trồng rau.
"Ủa, Tiểu Bắc, cô nương bên cạnh cháu là từ đâu tới vậy?"
Trong mắt Lưu đại thẩm lóe lên tia sáng của sự hóng hớt.
Triệu Tiểu Bắc là thanh niên hiếm có trong Lão Bệnh Thôn của họ.
Rất nhiều người muốn giới thiệu con gái nhà mình cho hắn. Lưu đại thẩm tuy không có con gái, nhưng cũng có rất nhiều người nhờ bà để ý chuyện tình cảm của Triệu Tiểu Bắc.
Bây giờ Triệu Tiểu Bắc đột nhiên dẫn theo một cô nương, hơn nữa dung mạo cô nương này lại hoàn mỹ như vậy, dáng người thướt tha, hoàn toàn không phải những nha đầu trong thôn có thể sánh được.
Lưu đại thẩm sao có thể không chú ý.
Triệu Tiểu Bắc nhìn bộ dạng của Lưu đại thẩm là biết bà có ý gì.
"Lưu đại thẩm, cô nương này bị lạc đường, cháu gặp được trên núi. Trời tối rồi, nên cháu để cô ấy ở nhà cháu một đêm, ngày mai sẽ đưa cô ấy về."
"Hóa ra là lạc đường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lưu đại thẩm nghe vậy trong lòng nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến chuyện lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nếu Triệu Tiểu Bắc bị người thôn khác cuỗm đi mất, đối với Lão Bệnh Thôn họ chính là một tổn thất cực lớn.
Lưu đại thẩm lập tức mở miệng nói: "Tiểu Bắc, lần trước thím nói với cháu về Nhị Nha ở đầu thôn phía nam, cháu nghĩ sao rồi?"
Triệu Tiểu Bắc vừa nghe Lưu đại thẩm nói những lời này, mặt mày lập tức lộ ra vẻ khổ sở.
"Không có ý gì ạ, thím, chuyện của cháu không vội."
Nói xong liền định chuồn mất, và hắn cũng thực hiện hành động ngay lập tức, gánh bó củi lên vai rồi đi.
Nhưng khi Triệu Tiểu Bắc vừa đi được vài bước, phát hiện Hàn Linh Nhi không theo kịp, mà cứ ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Giờ phút này trong lòng Hàn Linh Nhi là một trận sông cuộn biển gầm, ánh mắt đờ đẫn, hoàn toàn không thể tin được mình có thể thấy một cảnh tượng như vậy.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Hàn Linh Nhi liếc mắt một cái, thấy cả một mảnh kia đều là linh dược.
Những linh dược này mỗi một cây mang ra ngoài đều sẽ gây ra sự tranh giành của các thế lực lớn, nhưng ở đây lại bình thường như cải trắng.
Đặc biệt là khi thấy Lưu đại thẩm dùng xẻng xúc một cây linh dược lên, tùy ý đặt vào trong rổ.
Điều này khiến Hàn Linh Nhi cảm thấy một trận đau lòng, linh dược cứ để như vậy sao?
Như vậy dược lực sẽ rất nhanh bị xói mòn, thật là phung phí của trời!
Phải biết rằng bọn họ ngày thường hái được một cây dược liệu bình thường đều vô cùng cẩn thận bảo quản, huống chi là linh dược.
Thật quá phung phí của trời, Hàn Linh Nhi hận không thể tự mình đi xuống bảo quản cây linh dược đó cho thật tốt.
Lưu đại thẩm thấy Hàn Linh Nhi cứ nhìn chằm chằm vào cây cải trắng trong tay mình, vẻ mặt nghi hoặc.
Sau đó lặng lẽ đi đến bên cạnh Triệu Tiểu Bắc nói: "Tiểu Bắc, cô nương này không phải là đến cải trắng cũng chưa từng ăn qua đấy chứ, cháu nhìn xem ánh mắt khao khát của con bé kìa."
"Cô nương này cháu tìm ở đâu ra vậy."
Trong lời nói của Lưu đại thẩm lộ ra sự khinh bỉ nồng đậm.
Chẳng phải chỉ là một cây cải trắng, xem cô nương người ta thèm đến mức nào kìa.