Hoa Tàn Mãi Chưa Về

Chương 11



Chập tối hôm đó, ta đổ thuốc giải rượu cho Trần Mặc Cẩn.

Nửa tháng nay, hiếm khi hắn tỉnh táo.

Lúc này thấy ta, hắn miễn cưỡng nhếch môi: "Thử Nhi, rốt cuộc là ngươi đối xử tốt với ta nhất, giờ còn chịu ở bên cạnh ta."

Đương nhiên là phải ở lại, không ở đây thì làm sao nhìn hắn c.h.ế.t thảm?

Ta đối mặt với ánh mắt của Trần Mặc Cẩn, nhàn nhạt nói: "Ta tên là Oánh Nhi chứ không phải Thử Nhi. Đại thiếu gia ngươi... mới là con chuột trong cống rãnh, vừa bẩn vừa thối."

"..."

Mấy tháng nay, ta đối với Trần Mặc Cẩn luôn vâng lời, chưa từng trái ý. Bỗng nhiên nghe thấy lời này, hắn hoàn toàn không phản ứng kịp, ngây người một lúc mới nhíu mày nói: "Ngươi nói cái gì?"

"Đại thiếu gia không phải đã nghe thấy rồi sao, lẽ nào còn muốn bị mắng thêm lần nữa?"

Nụ cười trên môi ta không ngừng lớn dần, tiến vài bước ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Đại thiếu gia yên tâm, nô tỳ sẽ chuẩn bị cho ngươi một tang lễ long trọng, tiễn ngươi đi một cách đàng hoàng."

"Ngươi..."

Trần Mặc Cẩn rốt cuộc không phải kẻ ngu ngốc, lúc này dường như đã hậu tri hậu giác nhận ra điều gì đó, vùng vẫy xông tới trừng mắt nhìn ta đầy ác độc.

"Là ngươi... là ngươi cố ý quấn lấy ta, mục đích là để phân tán tinh thần ta khiến ta không đỗ đạt, lòng dạ ngươi thật hiểm độc..."

"Sao có thể là không đỗ đạt chứ, thiếu gia không phải đã đỗ rồi sao, chỉ là đứng ở thứ hạng chót mà thôi."

Trần Mặc Cẩn bây giờ đã suy yếu đến cực độ, ta nhấc chân một cước đá vào vai hắn, đá hắn ngã sấp trở lại, rồi mới nói tiếp: "Ban đầu chuyện ngươi bá chiếm nha hoàn coi rẻ mạng người cũng là do ta truyền ra, cũng tốn không ít bạc đó."

"..."

Trần Mặc Cẩn trừng mắt nhìn ta đầy kinh ngạc, một ngụm m.á.u tươi phun ra.

Hắn tự nhiên là không thể ngờ được.

Trong mắt hắn, những kẻ như bọn ta, Thử Nhi, Dương Nhi, Trư Nhi đều là súc sinh rẻ mạt, ngay cả con người cũng không tính là gì, làm sao có thể cắn ngược lại hắn được chứ?

Nhưng hắn đã lầm.

Chó cùng rứt giậu, thỏ cùng cắn người, huống hồ bọn ta là bốn con người sống sờ sờ, không phải vật chết.

"Tiện tỳ..."

Nhổ ra một ngụm m.á.u tim, Trần Mặc Cẩn yếu ớt hơn cả vừa nãy, hắn vùng vẫy muốn xông đến vồ lấy ta, nhưng ta lại không chút hoảng loạn che bụng nhỏ.

"Nói nhiều chuyện không hay rồi, giờ nói cho Đại thiếu gia một tin tốt nhé, ta đã mang thai rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta không hề để ý đến ánh mắt như muốn g.i.ế.c người của Trần Mặc Cẩn, chỉ tự mình nói: "Đại thiếu gia ham mê tửu sắc quá độ thân thể đã phế, chắc kiếp này cũng không sinh được con, đứa bé trong bụng ta là huyết mạch duy nhất của ngươi, ngươi mà g.i.ế.c ta, chẳng phải bằng g.i.ế.c c.h.ế.t con của mình sao."

"..."

Trần Mặc Cẩn dù không phải thứ tốt lành gì cũng là một nam nhân, đối với việc nối dõi tông đường có ý thức trách nhiệm tự nhiên.

Tâm trạng hắn quả nhiên hơi dịu xuống, nhìn ta đầy vẻ dò xét nghi ngờ: "Ngươi nói thật sao?"

"Tự nhiên là thật, đến nước này rồi, Đại thiếu gia ngươi còn có giá trị gì đáng để ta lừa dối sao?"

Ta mỉm cười rạng rỡ, vẻ mặt rất vô hại: "Đại thiếu gia là dòng độc đinh của Trần gia, đứa bé trong bụng ta tự nhiên là độc trong độc đinh, ta thân phận tiện tịch này làm mẫu thân có lẽ không hợp lắm nhỉ?"

Trần Mặc Cẩn hiểu ngay, nhíu mày nói: "Ngươi muốn ta cưới ngươi, quả nhiên là dám nghĩ."

"Người tiện tịch cũng là người, nếu không phải gặp đủ loại khó khăn thực sự không còn cách nào, ai cũng không muốn bị người ta khinh rẻ."

Mỗi bước mỗi xa

Ta nhìn Trần Mặc Cẩn, từng chữ một nói: "Ngươi không còn lựa chọn nào khác."

Có lẽ có, nhưng hắn sắp c.h.ế.t rồi.

Vì hương hỏa, Trần Mặc Cẩn cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp chuộc thân cho ta, rồi cưới ta làm bình thê.

Còn đích thê ư, hắn luôn cảm thấy ta không xứng.

Vậy thì có sao đâu, tất cả mọi thứ trong phủ này đều là của nhi tử ta.

Sau khi thành thân, Trần Mặc Cẩn không biết vì sao lại mắc chứng mất ngôn ngữ, người cũng không thể cử động được. Những hạ nhân được ta mời đến chăm sóc hắn, trước đây ai nấy đều từng chịu khổ trong tay hắn, tự nhiên có thù báo thù có oán báo oán.

Mười tháng hoài thai, ta hạ sinh một đứa nhi tử.

Trần Mặc Cẩn rất vui, nhưng sự ra đời của nhi tử lại chẳng thể giúp thân thể hắn tốt hơn, trái lại bệnh tình ngày càng trầm trọng.

Trước khi chết, ánh mắt hắn vẫn chăm chú gắt gao nhìn vào đứa nhi tử.

"Không có gì đáng xem cả, đây đâu phải nhi tử ruột của ngươi."

Ta cười khẩy một tiếng, nhìn Trần Mặc Cẩn như nhìn một món đồ chơi: "Ai cho ngươi tự tin, khiến ngươi nghĩ rằng ta sẽ sinh con cho một kẻ vô sỉ như ngươi, đứa bé này là cô nhi trong Thọ Từ Đường, được ta nhận nuôi thì vừa hay."

"..."

Trần Mặc Cẩn đột nhiên trợn to mắt, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Ta trêu chọc đứa bé trong lòng, sảng khoái cười vang.

Thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng.

Trần Mặc Cẩn, quả báo của ngươi chính là ta.