Hoa Tàn Mãi Chưa Về

Chương 4



"..."

Bị lộ rồi sao?

Suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu ta một chớp mắt, rồi bị ta gạt bỏ.

Không thể nào, Dương Nhi chỉ là một nha hoàn hạng hai, không có tư cách ra khỏi cửa Trần phủ, căn bản không thể theo dõi ta.

"Ta chỉ mong muội được bình an..."

Chưa nói hết lời, Dương Nhi siết c.h.ặ.t t.a.y ta hơn: "Thử Nhi tỷ tỷ, ta căm thù Trần Mặc Cẩn. Nếu tỷ cần giúp đỡ gì cứ nói, chỉ cần có thể đẩy hắn xuống địa ngục, dù phải liều cái mạng này ta cũng cam lòng!"

Liều mạng ư?

Nếu mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng cách liều mạng, thì trên đời này đã không có nhiều uất ức bất công đến vậy.

Ta ở trong lòng thầm lắc đầu, ngoài mặt lại nghiêm nghị nói: "Bàn tán sau lưng Đại thiếu gia là tội chết, lần này ta coi như chưa nghe thấy, sau này nếu còn dám tái phạm, cái mạng này của muội sẽ thật sự không giữ được đâu!"

Nói xong, ta sa sầm mặt mày quay người bỏ đi không chút ngoảnh lại.

Chuyện lớn cần kín đáo mà thành.

Trong phủ đông người phức tạp, chưa nói đến việc Dương Nhi có dám làm gì Trần Mặc Cẩn hay không, dù có, ai mà biết được nàng ấy có nửa đường phản bội trở mặt hay không.

Chuyện báo thù không thể sai sót dù chỉ một chút, dù trước hay sau khi thành công, ta cũng sẽ không tiết lộ nửa lời với bất kỳ ai.

Ngược lại, ta còn phải để mắt kỹ đến động tĩnh của Dương Nhi, đừng để nàng ấy phá hỏng kế hoạch của ta.

Thầm tính toán một phen, ta thay một bộ quần áo, cẩn thận dùng hương phấn chải chuốt mái tóc đen.

Mỗi bước mỗi xa

Mỗi người có những sở thích khác nhau, điểm yếu của Trần Mặc Cẩn chính là tóc. Mỗi lần hắn đều muốn vuốt ve và ngửi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Động tay động chân vào tóc là khó bị phát hiện nhất và không để lại dấu vết.

Một đêm tắm rửa này, Trần Mặc Cẩn cảm thấy sự thỏa mãn chưa từng có, mọi lý trí kiềm chế đều bị ném lên chín tầng mây, chỉ đắm chìm trong sự hưởng thụ không biết trời đất mà đòi hỏi hết lần này đến lần khác.

Nhìn gương mặt đang say ngủ của Trần Mặc Cẩn, ta kéo chăn lên, nở một nụ cười lạnh như băng dưới ánh nến lung lay.

Hắn khen ta dịu dàng như nước.

Nhưng nào biết, dịu dàng như dao, từng nhát cứa vào tính mạng con người!

Đêm dần trôi, sáng hôm sau khi Trần Mặc Cẩn tỉnh lại, ta đã ăn mặc chỉnh tề, lặng lẽ quỳ trước giường.

Trần Mặc Cẩn hứng thú nhướng mày: "Mới sáng sớm, có chuyện gì vậy?"

Mặc dù hắn chỉ coi hạ nhân như đồ chơi, nhưng ta vừa mang đến cho hắn trải nghiệm khoái lạc độc nhất vô nhị, sao cũng coi là một món đồ chơi mới lạ, ít nhiều cũng phải chiếu cố vài phần.

"Thiếu gia, cầu xin ngài đừng nói chuyện nô tỳ hầu hạ ngài cho Đại phu nhân biết."

Ta ngẩng đầu nhìn Trần Mặc Cẩn, vẻ mặt đáng thương rưng rưng nước mắt: "Đại phu nhân hôm qua đã cảnh cáo nô tỳ tuyệt đối không được có ý đồ gì với thiếu gia, nếu không sẽ đánh c.h.ế.t nô tỳ. Nhưng nô tỳ thật lòng yêu mến Đại thiếu gia, muốn được hầu hạ bên cạnh Đại thiếu gia lâu dài..."

Khi nói chuyện, ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "lâu dài", sau đó tiếp tục nghẹn ngào khóc lóc.

"Lúc bám víu bổn thiếu gia không phải rất to gan sao, sao giờ lại sợ hãi?"

Ánh mắt Trần Mặc Cẩn dừng lại trên đỉnh đầu ta, bỗng chốc cười khẩy: "Kết cục của những nha hoàn kia, chẳng phải ngươi đã thấy rồi à?"

"Nô tỳ khác bọn họ, nô tỳ là thật lòng yêu mến thiếu gia!"

Ta ngẩng đầu kiên định nhìn Trần Mặc Cẩn, tình yêu si mê tràn đầy như muốn tuôn trào: "Đại thiếu gia tài hoa hơn người, bảng vàng đề tên chỉ còn là vấn đề thời gian, đến lúc đó ngài sẽ là gia chủ, tự nhiên có thể bảo vệ nô tỳ."

Những lời này tưởng chừng như đang tâng bốc Trần Mặc Cẩn, nhưng thực chất lại cố ý hoặc vô tình nhắc nhở hắn, rằng hắn không phải là người có tiếng nói nhất trong nhà này.

Nếu không, nô tỳ của hắn lẽ ra phải do hắn tự mình sắp xếp, sao lại đến lượt Đại phu nhân tự tiện quyết định chứ?