Họa Thiên Tiên

Chương 1



1

 

Doanh trại kỹ nữ mới đưa tới ba nữ nhân.

 

Quản sự sai ta giúp họ chải tóc điểm trang một phen.

 

Người mới sạch sẽ, tất phải để tướng quân chọn trước.

 

Giống như bọn ta nửa năm trước.

 

Đáng tiếc, đợt đó ba người chúng ta gồm ta, Doanh Chi, và An Đại – chỉ có mình Doanh Chi lọt vào mắt tướng quân.

 

Được hắn để mắt, thì chỉ cần hầu hạ một mình hắn. Không được hắn chọn, thì chỉ là kỹ nữ cho quân lính lui tới.

 

Ba người kia hiển nhiên cũng hiểu rõ quy củ này.

 

Nữ tử xinh đẹp nhất lén nhét cho ta năm đồng tiền đồng, nhỏ giọng nói:

 

“Tỷ tỷ, xin đừng chê ít. Nếu ta được tướng quân để ý, nhất định sẽ tặng tỷ một thỏi vàng. Tỷ tỷ, xin hỏi tướng quân có ưa thích gì không?”

 

Kẻ vào nơi này đều đáng thương, năm đồng ấy có lẽ là toàn bộ của nàng.

 

Ánh mắt nàng nhìn ta đầy khẩn thiết, như đang bấu víu lấy một tia hy vọng.

 

Ta từ trong n.g.ự.c lấy ra một túi hương màu đỏ, treo lên cổ nàng, thấp giọng nói:

 

“Tướng quân thích màu đỏ. Túi hương này may ra giúp được ngươi.”

 

Nàng vui vẻ đi rồi, sau đó bị chuốc thuốc mê đưa vào trướng.

 

Ba người các nàng, không ai được chọn.

 

Không được chọn thì chỉ có thể như ta, làm kỹ nữ thường.

 

Trước khi tiếp khách, ai nấy đều là thiếu nữ trong sạch.

 

Chẳng ai cam nguyện làm kỹ nữ cả.

 

Lần đầu đều là bị chuốc thuốc. 

 

Tỉnh lại thì đã muộn rồi. Có người chọn cái c.h.ế.t.

 

Nhưng phần lớn vẫn là thà sống nhục còn hơn c.h.ế.t vinh.

 

Cô nương tên Tiểu Xuân ấy không tìm đến cái c.h.ế.t.

 

Nàng rơi lệ, nghẹn ngào nói với ta: “Đại Ni tỷ, thỏi vàng ta hứa với tỷ không còn nữa.”

 

Nàng không hay, chính ta đã khiến thỏi vàng ấy không còn.

 

Tướng quân không thích màu đỏ.

 

Hắn ghét nhất màu ấy, vì đó là màu của máu.

 

Ta không thể để nàng được chọn.

 

Nếu nàng được chọn, thì Doanh Chi sẽ phải vào cái trướng này của ta.

 

2

 

Hơn nửa năm trước, ba người chúng ta cùng đường bị đưa đến quân doanh.

 

Ta dung mạo tầm thường, kỹ viện không thu nhận. 

 

Quân kỹ một khi đã nhập danh, thì rất khó được chuộc thân mà đổi đường đổi ngả. 

 

Dù ta không xinh đẹp, giá bán cũng chẳng kém gì kỹ viện, vậy nên phụ thân liền bán ta vào nơi này.

 

An Đại là dân bị bắt của nước địch. 

 

Nữ tù binh giữa hai nước, từ trước đến nay đều phải chịu đãi ngộ như thế.

 

Chỉ có Doanh Chi là khác.

 

Nàng lớn lên trong phủ nhà giàu, từng là đại nha hoàn được lão phu nhân coi trọng, trước kia cũng từng mặc gấm đeo vàng, suýt nữa đã trở thành thiếp thất của thiếu gia trong phủ.

 

Chỉ tiếc, suýt nữa ấy lại thất bại.

 

Tân phu nhân đến, chẳng buồn ban cho nàng thể diện xuất phủ, liền một đường bán nàng tới nơi này.

 

Ngày đầu mới quen, nàng dùng số bạc còn sót lại đổi lấy một tảng thịt lớn với quan binh, chia cho chúng ta rồi nói:

 

“Gặp nhau là có duyên, chúng ta cứ chăm sóc lẫn nhau. Chỉ cần chưa c.h.ế.t, sau này ắt có đường ra.”

 

Nàng không c.h.ế.t.

 

Ngay trong đêm đầu tiên tới đây, nàng đã được tướng quân chọn, đến nay đã thành người ở cạnh hắn lâu nhất.

 

Trước kia, những nữ nhân khác ba tháng là bị trả về trại, nhưng Doanh Chi ở trong trướng tướng quân tám tháng rồi, vẫn yên lành sống tốt.

 

Nàng cũng thật sự giúp chúng ta rất nhiều.

 

An Đại là tù binh, thân phận còn thảm hơn chúng ta. 

 

Không một binh sĩ nào xem nàng là người, nhất là khi chiến sự không thuận, nàng liền thành chỗ trút giận.

 

Tám tháng qua, nàng đã bị giày vò đến mức chỉ còn một hơi thở. 

 

Ngay cả hơi thở ấy cũng là nhờ thịt và thuốc Doanh Chi mang về cầm cự.

 

Ta chẳng nói rõ được cảm giác trong lòng mình về nàng.

 

Nếu không có nước của nàng, có lẽ cũng chẳng có cái gọi là quân kỹ. 

 

Phụ thân ta có lẽ chỉ đành bán ta rẻ mạt cho một nhà giàu nào đó làm nha hoàn đun nước nấu cơm.

 

Nhưng lúc quen nàng, nàng còn nhỏ hơn ta, người gầy gò yếu ớt như một tiểu nha đầu, ta không đành lòng nhìn nàng c.h.ế.t.

 

Người với người, ắt có thân sơ gần xa. Với ta, hai người các nàng chính là “thân” và “gần” ở chốn này.

 

Vì thế hôm ấy Doanh Chi đến tìm ta, cầu ta giúp nàng một việc, ta liền làm theo.

 

Ta đưa túi hương đó cho Tiểu Xuân.

 

Đổi lại, ta nhận được một viên thuốc, thứ mà Doanh Chi vất vả muôn phần mới có được.

 

Quân kỹ mười ngày phải uống một lần thang thuốc tránh thai.

 

Doanh Chi bảo, nếu uống thuốc này rồi, thuốc tránh thai sẽ mất tác dụng.

 

Quân kỹ không được phép mang thai.

 

Nhưng nếu đã uống thuốc tránh thai mà vẫn mang thai, thì đó là trời cao có lòng thương xót, không thể bỏ được nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ cần có binh sĩ nào chịu nhận, quân doanh sẽ lập tức xóa tên khỏi sổ kỹ, cho quân kỹ mang thai theo người đó về quê, làm vợ, sinh con.

 

Làm quân kỹ, nếu không phải phụ mẫu tuyệt tình như phụ thân ta, hoặc gia đình phạm trọng tội, hoặc là tù binh, thì bình thường khó có ai rơi vào bước đường này.

 

Mà khó rơi vào, thì càng khó chuộc thân.

 

Ngay cả khi có tiền cũng chưa chắc ra được khỏi nơi này.

 

Nhưng có lời đồn rằng, ba năm trước từng có một quân kỹ mang thai rồi được rời khỏi đây.

 

Doanh Chi nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng đầy xúc động:

 

“Chúng ta ba người, phải có một người rời khỏi nơi quỷ quái này. Đến lúc đó, ta sẽ đem toàn bộ tiền tích góp giao hết cho muội. Muội hãy đến nơi nào chẳng ai biết muội là ai, mua ruộng mua nhà, nuôi một đứa bé mũm mĩm. Cũng xem như vì ta và An Đại, mà sống một đời người bình thường.”

 

3

 

Hai tháng sau, quân y bắt mạch cho ta, bắt đi bắt lại mấy lượt mới nói:

 

“Dương Đại Ni, chúc mừng ngươi, ngươi đã mang thai rồi.”

 

Lúc hắn nói ra câu đó, chúng ta đang ở trong trướng y dược, trong khoảnh khắc, đám thương binh nằm la liệt bên trong lập tức náo loạn.

 

“Có thai rồi à? Ngươi là kỹ nữ ở giường số mấy đấy? Biết đâu chính là con của lão tử!”

 

“Ta nhìn thấy giống nữ nhân ở giường số sáu, tháng trước ta vừa đi qua đó, chắc chắn là của ta!”

 

“Đại Ni cô nương, là ta mà, Lão Lưu đây. Ta thường xuyên tìm ngươi, đứa nhỏ này, cho ta nhận đi.”

 

Không ai chê đứa nhỏ này là không may mắn.

 

Quân doanh mà, hôm nay còn thấy nguyên vẹn, ngày mai có khi đã cụt tay cụt chân, hoặc nằm xuống rồi chẳng dậy nổi nữa.

 

Những ai đã có con ở nhà thì không nói, nhưng phần lớn binh sĩ đều là không vợ không con mới ra trận. 

 

Nếu c.h.ế.t nơi sa trường, ít nhất cũng có một đứa trẻ mang họ mình, mỗi năm cúng tế đốt cho mấy tờ giấy tiền, cũng xem như còn có chốn quay về.

 

Lúc mới vào doanh trại, trong một tháng đầu, ta hận tất cả mọi người nơi đây, hận đến mức chỉ muốn tìm bao thuốc chuột, đầu độc c.h.ế.t sạch cả đám.

 

Nhưng sau đó hận mãi, chẳng cần ta ra tay, cũng có người vĩnh viễn chẳng quay về nữa.

 

Tốt số thì được chôn trong một hố nhỏ sau núi.

 

Xui rủi hơn thì đến cả x.á.c c.h.ế.t nằm đâu cũng chẳng ai hay.

 

Lâu dần cũng thành chai lỳ, chẳng biết nên hận ai nữa.

 

Ngày hôm sau, người đến tìm ta còn nhiều hơn nữa.

 

Quản sự sắp xếp cho ta một trướng riêng, trước cửa ít nhất có đến mười mấy người đứng chờ, kẻ thì xách rau, kẻ thì mang cá, thậm chí có người còn xách cả đầu heo đến.

 

Mắt ai nấy đều tham lam nhìn chằm chằm vào bụng ta.

 

Chỉ có một người lính tên Trần Thạch Đầu là không mang theo thứ gì.

 

Hắn đợi mọi người tản đi, mới quỳ xuống dập đầu với ta, nói rằng:

 

“Dương cô nương, ta sắp ra chiến trường, làm tiên phong. Nhà ta chỉ có một đứa con là ta. Ta phải để lại chút gì đó cho cha mẹ làm kỷ niệm. Xin cô nương hãy cho ta đứa nhỏ này.”

 

“Ta hôm nay đến tay không, không phải vì keo kiệt tiêu tiền, mà là ta muốn giữ lại tất cả tiền bạc, cả tiền bồi thường nếu ta c.h.ế.t trận, để dành hết cho cô và đứa nhỏ.”

 

Ta còn nhớ hắn.

 

Hắn là người duy nhất từng lên giường với ta mà chưa từng chạm vào thân thể ta.

 

4

 

Người như vậy, ta không mong hắn làm cha đứa con ta sinh ra.

 

Ta sớm đã nghĩ kỹ rồi, phu quân của ta, nhất định phải là một người đã chết.

 

Nếu hắn còn sống, sau này chiến tranh kết thúc, trở về quê nhà, chưa chắc hắn còn nguyện ý nhận một đứa con không rõ lai lịch, và một nữ nhân như ta làm thê tử.

 

Chỉ có người lính c.h.ế.t trận mới là an toàn nhất.

 

Ta cho hắn hương hỏa, hắn cho ta danh phận và hộ tịch.

 

Thế nhưng, cuối cùng thì Trần Thạch Đầu vẫn chết.

 

Thậm chí, ta còn chưa từng được trông thấy t.h.i t.h.ể của hắn.

 

Có một viên quan quân mang theo một đống đồ đến, bày ra trên bàn.

 

Hắn nói đây là những gì do các binh sĩ hy sinh đợt này để lại, những người từng nguyện ý nhận làm phụ thân đứa nhỏ. 

 

Ta có thể chọn một người trong số đó.

 

“Ngô Đại Ngưu, hai mươi lăm tuổi, người thôn Quảng Sơn, huyện Sầm. Để lại tiền bạc và tiền trợ cấp tổng cộng ba mươi bảy lượng.”

 

“Hà Nhị, mười lăm tuổi, người thôn Hạ Khê, Tiêu Sơn. Để lại tiền bạc và tiền trợ cấp tổng cộng ba mươi hai lượng.”

 

...

 

“Trần Thạch Đầu, mười bảy tuổi, người thôn Đào Lý, huyện An. Để lại tiền bạc và tiền trợ cấp tổng cộng hai mươi hai lượng.”

 

Hắn giới thiệu từng đống một, miệng đọc lên từng cái tên vĩnh viễn không trở về nữa, cứ như thể đây là chuyện thường ngày không có gì phải ngại ngần.

 

Ta lắng nghe rất lâu mới nghe thấy tên Trần Thạch Đầu.

 

Hồng Trần Vô Định

Tiền hắn để lại quả thật ít hơn những người khác.

 

Nhưng ta vẫn chỉ vào phần của hắn, nói:

 

“Quan gia, chọn người này đi. Cái tên Thạch Đầu nghe qua đã thấy thật thà.”

 

Không phải thật thà thì là gì?

 

Suốt tám tháng trời, hắn là người duy nhất từng nói với ta một câu “xin lỗi”, cũng là người duy nhất còn gọi ta một tiếng “cô nương”.

 

Mai sau được chôn cùng một chỗ, ta cũng không thiệt.

 

Đã chôn cùng nhau, thì ít nhất cũng nên có hũ tro để ôm.

 

Ta cố nặn ra nụ cười, hỏi:

 

“Quan gia, sau này hắn chính là phu quân của ta rồi. Ta muốn đem tro cốt của hắn về quê, để cha mẹ chồng ta còn có nơi mà tưởng niệm."

 

Ánh mắt vị quan quân nọ cuối cùng cũng có chút lay động:

 

“Coi như ngươi còn chút lương tâm. Thi thể hắn đang nằm chất đống sau núi. Muốn thiêu riêng thì phải tìm đám người nhà bếp. Một lượng bạc, nếu ngươi nỡ thì cứ đi."

 

Một lượng thật không ít.

 

Nếu là thiêu cha ta, ta nhất định chẳng nỡ.

 

Nhưng là thiêu cha của đứa nhỏ trong bụng ta, ta bằng lòng.