Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 52



Trầm Ngư lướt nhanh qua những tình tiết liên quan đến Thẩm Khê trong đầu, trong lòng cũng dần hình thành một kế hoạch.

Hiện tại, cô không có quyền thế, hành động lại bất tiện, người có thể tiếp xúc được cũng chỉ có hai người: Linh Đang và Thẩm Khê.

Linh Đang chỉ là một cô bé yếu đuối, hiền lành và cam chịu, đến cả đám người giúp việc bắt nạt mình còn không dám phản kháng, thì làm sao có thể đối đầu với Lạc lão gia hay Lạc Thiên Kiêu?

Vậy nên, người duy nhất Trầm Ngư có thể lợi dụng lúc này chính là Thẩm Khê.

Chỉ là... người này vì quá khứ đen tối mà đối với người ngoài có lòng cảnh giác cực kỳ cao.

Trầm Ngư ngẩng đầu nhìn tán lá xanh biếc nơi ngọn cây bên cạnh, rồi lại cúi đầu nhìn đôi chân vô dụng của mình.

Hệ thống chẳng lẽ tưởng rằng chỉ cần khiến cô không đi lại được là cô sẽ ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt, đợi Lạc Thiên Kiêu quay về cưới mình, rồi cam tâm tình nguyện làm nữ chính ngôn tình ngốc nghếch kia?

Phải biết rằng, điểm yếu không phải lúc nào cũng là điểm yếu. Nếu biết cách lợi dụng, điểm yếu hoàn toàn có thể trở thành một món vũ khí sắc bén.

Trầm Ngư khẽ chớp mắt, ánh mắt cô lại một lần nữa lướt qua người Thẩm Khê. Ngay giây tiếp theo, cô chống tay ngồi dậy từ chiếc ghế dựa.

Cô cố gắng vươn tay với lấy chén trà mà lúc nãy Linh Đang rời đi đã đặt trên chiếc ghế nhỏ gần chân cô.

Một lần, hai lần, ba lần... Cuối cùng cô cũng cầm được chiếc chén đựng nước ấy.

Thế nhưng có lẽ vì quá chú tâm, cô đã bỏ qua trọng tâm không đều của chiếc ghế dựa.

Ngay khi cô vừa lấy được chén trà, cả người cô và chiếc ghế liền nghiêng hẳn sang một bên mà ngã xuống đất...

Chiếc ghế này vốn đã hỏng, bị các phu nhân khác vứt ra ngoài, sau đó Linh Đang nhặt về cho cô dùng tạm.

"Á!" Cô gái kêu lên một tiếng vì đau, nhưng ngay khi Thẩm Khê nghĩ rằng cô sẽ tiếp tục rên rỉ thì mọi âm thanh lại đột nhiên biến mất.

Ngay từ lúc Trầm Ngư cố với lấy chén nước, Thẩm Khê đã để ý đến cử chỉ của cô. Thực ra y có thể bước tới giúp, dù gì thì với một người không đi lại được, việc đó cũng khá khó khăn.

Nhưng y từ sâu trong lòng luôn chống đối và ghét bỏ tất cả những người đàn bà của Lạc lão gia - gã đàn ông gọi là "cha" kia, cho nên lúc nãy y đã giả vờ như không thấy, để mặc cô tự lấy.

Y không ngờ cô lại xui xẻo đến vậy, hoặc cũng có thể là cái ghế thực sự quá tệ, đến mức ngay cả trọng lượng của một cô gái mảnh mai cũng không chịu nổi.

Việc chăm sóc Trầm Ngư từ trước đến nay đều do Linh Đang lo liệu, Thẩm Khê là đàn ông, vốn không tiện can dự vào chuyện đó, nên dù nghe tiếng ngã, y cũng không định đỡ dậy.

Cho đến khi y chặt thêm hai nhát củi, chợt nhớ ra Linh Đang có nhờ y trông cô một lát vì cô ấy phải ra sông giặt đồ.

Thẩm Khê dừng lại. Giờ chạy ra sông gọi Linh Đang về rõ ràng là không thực tế.

Y chỉ có thể thở dài, bỏ rìu xuống, rồi làm ra vẻ lương thiện như thường ngày, quay đầu nhìn về phía gốc cây nơi Trầm Ngư ngã xuống.

Và lúc này, y mới hiểu tại sao sau tiếng "Á!" lúc nãy lại im bặt.

Cô gái lúc này đang ngồi thừ thệ trên mặt đất, ngay cạnh chiếc ghế đổ. Đôi chân nhỏ của cô cong vẹo ở một góc kỳ lạ, lộ rõ trước mắt, còn cô thì chỉ lặng lẽ nhìn xuống đôi chân ấy, nước mắt không ngừng rơi.

Thẩm Khê đã đứng cạnh cô từ lúc nào, vậy mà cô không hề nhận ra.

"Phu nhân, để tôi đỡ cô dậy được không?" Thẩm Khê lên tiếng, giọng điệu có chút ngập ngừng xa lạ.

Y được ông quản gia sắp xếp vào khu này đã một tháng, vậy mà đây là lần đầu tiên y đứng gần nữ chủ nhân của viện này đến vậy.

Bình thường bên cô luôn có Linh Đang chăm sóc, dù có ngã thì cô bé kia cũng sẽ lập tức bế cô dậy, Thẩm Khê chỉ cần gánh nước, chẻ củi, làm các việc nặng nhọc là đủ.

Những việc tinh tế như chăm sóc ký chủ, Linh Đang chưa bao giờ để Thẩm Khê làm. Nhưng hôm nay thì khác, chẳng còn cách nào khác cả.

Cô gái dưới đất dường như bị giọng nói bất ngờ ấy làm cho giật mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Khê theo bản năng, đôi mắt tròn xoe như mắt mèo vẫn còn đọng những giọt lệ long lanh, lăn xuống từ gương mặt trắng mịn, rồi khẽ treo lơ lửng nơi chiếc cằm nhỏ xinh xắn của cô.

Không thể phủ nhận cô là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Chỉ tiếc rằng đôi mắt kia lại nhìn nhầm người, lại đi làm vợ lẽ cho lão già dối trá độc ác kia. Có lẽ đến giờ cô còn chưa biết lý do mình bị thất sủng, cũng chưa biết lão già đó sớm đã hết đời rồi chăng?

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, trong lòng Thẩm Khê chợt dâng lên một cơn ác ý không thể kiềm chế.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, y lập tức trở lại bình thường, tiếp tục hỏi:

"Phu nhân, để tôi đỡ cô dậy được không?"

Ở nhà họ Lạc này, giữa thời đại mà hầu hết nơi khác trong Hoa Quốc đã mở cửa hiện đại hóa, vẫn còn giữ chế độ người hầu, đầy tớ, đủ để thấy nơi này cổ hủ và lạc hậu đến mức nào.

Thẩm Khê lo lắng người đàn bà trước mặt cũng là kiểu "giữ tiết thủ thân", vì danh tiết mà la làng hoặc làm điều dại dột.

Nên y buộc phải trước hết xin phép cô, chờ được đồng ý mới dám đỡ dậy.

Cô gái ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Khê hai lần rồi lại vội vàng cúi đầu xuống. Sau đó, Thẩm Khê nghe thấy một giọng nói yếu ớt vọng lên từ phía chân mình.

"Tôi..."

Giọng nói quả thực quá nhỏ, khiến Thẩm Khê một lúc không nghe rõ cô nói gì. Y không khỏi nâng cao giọng một chút:

"Phu nhân, cô nói gì thế?"

Cô gái đang ngồi dưới đất bị tiếng nói đột ngột của y dọa cho giật mình, thân thể khẽ run lên một cái, rồi có phần sợ hãi mà cất cao giọng trả lời câu hỏi trước đó của Thẩm Khê.

"Tôi... làm phiền anh rồi, Đại Tráng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, trong ánh mắt lộ rõ sự hoảng sợ và dè chừng.

Thẩm Khê nhìn thấy dáng vẻ ấy thì không khỏi cảm thấy xấu hổ và bất lực.

Y đâu có ý làm gì cô, sao lại bày ra vẻ mặt như thể sắp bị đánh thế kia?

Nhưng dù trong lòng nghĩ gì, thì hiện tại thân phận của y cũng chỉ là một người hầu trong viện người khác. Thẩm Khê chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng, rồi cúi người bế cô gái đang ngồi dưới đất lên.

Thân hình gầy gò của cô lọt vào lòng y nhẹ bẫng, khiến y vô thức ước lượng cân nặng của cô...

Chưa tới 40kg, thật sự quá gầy yếu.

Một tay ôm lấy Trầm Ngư, Thẩm Khê dùng một chân đá ngay lại chiếc ghế dựa bị đổ trên đất. Khi y chuẩn bị đặt cô xuống ghế thì...

Cô gái trong lòng có chút căng thẳng lên tiếng: "Đại Tráng, anh có thể đưa tôi về phòng được không?"

Đầu cô tựa vào cánh tay của Thẩm Khê, nói ra câu ấy khiến hơi thở nhẹ nhàng phả lên n.g.ự.c y, làm Thẩm Khê cảm thấy có phần mất tự nhiên.

Hiện tại trời nóng, mà công việc hằng ngày của y lại toàn là việc nặng nhọc, nên thường chỉ mặc áo ngắn tay mỏng. Bây giờ cảm giác ấy lại càng rõ rệt hơn.

Thẩm Khê mím môi, đáp khẽ: "Vâng, phu nhân."

Y quay đầu nhìn về phía cửa phòng của Trầm Ngư, rồi không chần chừ đi thẳng đến đó.

Khi bước đi, cảm giác trong lòng càng trở nên rõ ràng. Thân thể cô gái mềm mại, và có lẽ do thể chất yếu nên dù là mùa hè, người cô vẫn toát ra chút lạnh nhè nhẹ.

Thẩm Khê vừa mới chẻ củi xong, thân thể đang nóng ran, giờ ôm một người như vậy khiến y càng thấy không thoải mái, bước chân cũng nhanh hơn vài phần.

Trừ mẹ ruột của mình, suốt đời này Thẩm Khê chưa từng có tiếp xúc gần gũi đến thế với người con gái nào khác.

Cô gái trong lòng cũng đang nín thở, dường như cũng không quen bị một người đàn ông ôm thế này.

Nhưng cô còn có thể làm gì được nữa? Cô là một người tàn phế, đôi chân này suốt đời không còn hy vọng hồi phục. Nếu muốn sống tiếp trên đời, cô chỉ có thể dựa vào người khác.

May mà cô nhóc Linh Đang là người cố chấp, bằng không cũng chẳng ai ở lại chăm sóc cô thế này. Nếu đổi lại là y...

Nếu đổi lại là mình, sẽ thế nào? Thẩm Khê không nghĩ tiếp, bởi vì lúc này y đã đi đến cạnh chiếc giường gỗ lớn trong phòng.

Y đặt một chân lên bục cạnh giường, rồi cúi người đặt cô gái trong lòng lên tấm chăn mềm mại.

Cô gái nãy giờ vẫn im lặng giờ bỗng lên tiếng: "Cảm ơn anh, Đại Tráng."

Lúc ấy, Thẩm Khê vừa đặt cô xuống giường, cánh tay còn chưa kịp rút ra khỏi người cô. Do tư thế đó, tai y vô tình áp sát vào miệng cô gái.

Có lẽ vì vô ý, trong lúc cô nói, môi đã lướt nhẹ qua tai y. Giọng nói yếu ớt ấy như trực tiếp chui vào tai phải của y.

Cả hai đều giật mình.

Thẩm Khê lập tức đứng thẳng dậy, sắc mặt tối sầm, tai bị chạm khẽ cũng đỏ ửng cả lên. Còn cô gái nằm trên giường thì mặt tái nhợt.

"Tôi... tôi xin lỗi, tôi không cố ý." Giọng cô gái run rẩy, xen lẫn tiếng nức nở.

Cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Khê với vẻ hoảng sợ cực độ.

Thẩm Khê nhận ra phản ứng của mình hơi quá, lập tức điều chỉnh biểu cảm, làm ra vẻ một tên nhỏ vừa phạm lỗi, đầy sợ sệt mà cúi đầu xin lỗi:

"Phu nhân, là lỗi của tôi, cô không sao chứ?"

Y cúi đầu, làm ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

Nghe vậy, Trầm Ngư ngừng nức nở, đôi mắt mèo xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Thẩm Khê, thấy y không định gây khó dễ cho mình thì khẽ thở phào một cái.

Rồi cô lên tiếng, giọng vẫn còn mang theo chút nghẹn ngào: "Tôi không sao, anh ra ngoài đi."

"Vâng." Thẩm Khê đáp, rồi quay người rời khỏi phòng, tiện tay khép cửa lại.

Mãi đến khi tiếng bước chân của y dần xa, cô gái nằm trên giường lúc này đã không còn chút biểu cảm e thẹn nào như ban nãy.

Ánh mắt cô dõi theo hướng y rời đi, khẽ cười một tiếng đầy ẩn ý.

Nếu y đã có định kiến với cô, vậy thì... cứ để định kiến ấy ngày một sâu đậm hơn đi.

Dù sao thì cũng chỉ có như vậy, đến khi sự thật bị vạch trần, cảm giác tội lỗi trong lòng mới càng dữ dội hơn.

[Ngươi lại định làm gì nữa đây? Nếu ký chủ chịu giữ lại mấy chiêu trò hiện tại để sau này dùng với Lạc Thiên Kiêu, tin ta đi, đến lúc đó chỉ cần ngươi ngoắc ngoắc ngón tay, hắn sẽ vì ngươi mà điên đảo thần hồn.]

Trầm Ngư trở mình quay mặt vào tường trong phòng.

[Ta đã nói rồi mà, ta sợ dơ.]

[Nhưng Thẩm Khê cũng chẳng phải người tốt gì. Hắn tâm địa độc ác, sau này lúc ám sát Lạc Thiên Kiêu suýt chút nữa đã kéo cả nguyên chủ c.h.ế.t theo. Ở cạnh một người như vậy, ngươi thật sự cam lòng sao?]

Trầm Ngư không ghét đàn ông, nhưng bảo cô ở bên một kẻ như Lạc Thiên Kiêu, hơn nữa còn phải mang danh "chân ái" thì cô không thể nào chấp nhận nổi.

Cô là kiểu người tiêu chuẩn kép, bản thân có thể cùng lúc dây dưa với bốn người đàn ông, nhưng lại không chịu nổi việc người đàn ông của mình có quan hệ nam nữ lăng nhăng.

Còn về phần Thẩm Khê, y có là phản diện hay có độc ác thế nào cũng chẳng quan trọng với Trầm Ngư. Mà cái vụ ám sát xuất hiện trong cốt truyện nhưng hiện giờ chưa xảy ra thì lại càng là chuyện hoang đường, vì Trầm Ngư chưa bao giờ cho rằng mình là nguyên chủ.

Cô không quan tâm trong cốt truyện nguyên chủ vì lý do gì mà chọn ở bên Lạc Thiên Kiêu, dù sao cô cũng tuyệt đối sẽ không đi theo cái kịch bản đó.