Trên đường trở về, trong đầu Thẩm Khê vẫn không ngừng vang vọng những điều mà Ngô Bình đã kể.
Tuy Ngô Bình đã hứa sẽ răn đe bọn người nhà trong phủ để chúng không dám cắt xén khẩu phần của Trầm Ngư và Linh Đang nữa...
...nhưng trong lòng Thẩm Khê vẫn cảm thấy khó chịu.
Y chán ghét chính bản thân mình trước đây, rõ ràng chẳng biết gì, lại cứ tưởng cô vì tiền, vì quyền mà chịu gả cho Lạc Lương Tài.
Như vậy y có khác gì Lạc Lương Tài kia chứ?
Thẩm Khê nặng nề bước vào phủ từ cửa sau, men theo lối nhỏ dẫn đến viện của Trầm Ngư.
Nhưng khi đi ngang qua một bức tường gần nhà bếp, âm thanh vọng ra từ phía bên kia khiến bước chân y dừng lại.
"Chúng ta làm vậy có ổn không? Một hai lần còn được, làm nhiều lần quá, lỡ cô ta thật sự đi tố cáo với lão gia thì sao?" Giọng một người đàn bà lo lắng vang lên.
Ngay sau đó là tiếng của một người đàn ông:
"Ôi trời, sao bà nhát gan thế. Chỉ là một ả vợ lẽ không được sủng, lại còn tàn tật không đi nổi. Đã cả năm rồi, bà thấy lão gia có đến thăm cô ta lần nào chưa? Một con người không biết điều như vậy, cho cô ta ăn thịt cũng phí của, chi bằng để tôi ăn còn có sức làm việc. Bà ăn không? Không ăn thì tôi ăn hết đấy nhé."
Hai chữ "tàn tật" trong lời hắn khiến lông mày Thẩm Khê lập tức nhíu chặt.
Ánh mắt y dừng lại nơi một gốc cây to gần đó, rồi đặt gói đồ trên tay xuống đất, nhanh nhẹn trèo lên cây.
Chiều cao của bức tường và thân cây gần tương đương, nhờ vậy Thẩm Khê có thể dễ dàng nhìn thấy cặp nam nữ đang lén lút núp sau tường bên kia.
Cả hai đang rón rén chia nhau một đĩa thịt gà.
Người đàn ông vừa ăn vừa cười cợt thô tục:
"Nói thật chứ, con ả Thập Tam phu nhân đó cũng ngu thật. Gương mặt xinh đẹpthế mà không biết nịnh lão gia, lại còn định bỏ trốn. Nếu không thì chỉ cần cái mặt đó, ngày nào chẳng được ăn ngon mặc đẹp."
Người đàn bà bình thường bên cạnh nghe vậy liền véo eo gã một cái.
"Dáng vẻ cứ như con hồ ly tinh vậy, có gì mà đẹp chứ. Nhìn là biết loại chẳng làm nổi việc nặng, nhà nào rước phải hạng đàn bà như thế về thì đúng là xui xẻo."
Người đàn ông phẩy tay người đàn bà ra, không thèm để ý:
"Bà thì biết cái gì. Nhân vật lớn như lão gia nhà mình ấy, thích nhất chính là kiểu như thế."
Yêu kiều mềm mại thế kia, lúc lên giường chắc cũng tuyệt lắm, đâu như con mụ vợ già bên cạnh, nhìn hơn chục năm rồi cũng phát chán.
Vẻ mặt dâm tà trên gương mặt gã đàn ông kia, Thẩm Khê là đàn ông nên hiểu quá rõ. Mà người gã đang mơ tưởng kia là ai, y cũng thừa biết.
Chính vì biết, nên trong lòng y mới dâng lên cảm xúc khó tả.
Thì ra, ngày thường cô phải sống trong hoàn cảnh như vậy sao? Ngay cả một gã đầy tớ phụ trách mang cơm trong nhà bếp cũng dám lén lút nghĩ bậy về cô.
Càng nghĩ, Thẩm Khê càng giận. Y liếc thấy trên bờ tường có một viên gạch vỡ không rõ có phải do cành cây rơi trúng không. Không chút do dự, y nhặt lên và ném mạnh về phía bên kia bức tường.
Ngay khi gã đàn ông trung niên kia ôm đầu bị nứt toác m.á.u me đầy trán kêu la oai oái, Thẩm Khê đã nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống, nhặt lại đồ đạc mình để dưới gốc cây rồi rời khỏi chỗ đó.
"Thằng nào? Thằng chó nào dám ném gạch? Ra đây cho tao! Tao nhìn rõ mặt mày rồi đấy, đừng hòng trốn thoát!"
Khi hai người chạy vòng ra từ phía sau tường thì Thẩm Khê đã đi xa mất rồi.
"Thằng khốn kiếp, đừng để tao bắt được mày." Gã đàn ông vẫn mắng chửi, nhưng cuối cùng cũng bị người đàn bà kéo lại, bắt đi xử lý vết thương trước.
Gã cũng sợ la hét quá lớn sẽ khiến người khác chú ý, sau này khó giải thích, nên không dám làm ầm thêm, đành nghẹn tức mà chịu trận.
Còn Thẩm Khê lúc này đã quay trở lại sân viện của Trầm Ngư.
Vừa đến cửa, y liền thấy hai cô gái đang ăn trưa. Vẫn là cơm tẻ pha lẫn ngũ cốc thô như mọi khi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Linh Đang nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, thấy là Thẩm Khê thì vừa vui mừng lại vừa hơi thất vọng.
Cô nói:
"Anh Đại Tráng, anh về rồi à. Mau vào ăn cơm đi. Chỉ tiếc hôm nay vẫn không có thịt."
Thẩm Khê mỉm cười hiền hậu, bước tới gần hai cô gái, rồi đưa gói đồ đang cầm trong tay ra cho họ.
"Cái gì vậy ạ?" Linh Đang tò mò nhìn y.
Cô vươn tay nhận lấy gói đồ, mở ra xem thì lập tức sững người, che miệng đầy kinh ngạc.
"Là bánh bao nhân thịt!"
Thẩm Khê đáp:
"Trên đường về từ chợ gặp được đấy. Tôi ăn rồi, nên mang về cho cô và phu nhân mỗi người một cái."
Linh Đang đỏ mặt, có chút ngại ngùng, nhưng lòng thèm khát bánh bao nhân thịt đã lấn át sự e thẹn.
Cô lấy ra một cái bánh bao, rồi đưa cái còn lại trong túi cho Trầm Ngư.
"Phu nhân, ăn đi ạ. Vẫn còn nóng đấy!"
Bánh bao Thẩm Khê mua được làm rất chất lượng, to hơn cả bàn tay Linh Đang, vỏ mỏng nhân nhiều, vừa cắn một miếng là nước thịt béo ngậy trào ra.
Linh Đang không nhịn được liền ăn ngay, còn Trầm Ngư thì vẫn mỉm cười cầm lấy túi bánh bao, không hề có ý định ăn.
Thẩm Khê lén quan sát cô một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi:
"Phu nhân, sao cô không ăn?"
Trầm Ngư cụp mắt, nở một nụ cười dịu dàng:
"Tôi ăn no rồi, một cái chắc không đủ với Linh Đang đâu, cứ để cô bé ăn đi."
Lời cô nói tuy rất nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Khê lại chắc chắn mình thấy được chút e ngại thoáng qua trong ánh mắt của cô.
Cô ấy không thích ăn mỡ sao? Thẩm Khê thầm nghĩ.
Ở thế giới này, do thiếu chất béo, mỡ heo còn đắt hơn cả thịt nạc. Đa số mọi người đều cho rằng mỡ mới là phần ngon nhất.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Khê gặp người không thích ăn mỡ, y khá ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy thân hình gầy gò của Trầm Ngư, y lại lắc đầu.
Với thể trạng yếu ớt như thế này, không ăn thịt thì sao mà sống nổi?
Dù không hiểu tại sao cô lại không thích ăn mỡ, nhưng trong lòng Thẩm Khê đã quyết định.
Lần sau ra phố mua bánh bao, chắc chắn y sẽ mua loại nhân thịt nạc.
Linh Đang thì không nghĩ nhiều như vậy. Sau vài lần nhường nhịn với Trầm Ngư, thấy cô thực sự không muốn ăn bánh bao, cô bé vui vẻ ăn hết cả hai cái.
[Chỉ cần ngươi ở bên Lạc Thiên Kiêu, muốn ăn sơn hào hải vị gì hắn cũng kiếm được cho ngươi. Đâu cần phải thèm thuồng nhìn người ta ăn miếng thịt như bây giờ.]
Hệ thống truyện ngọt tỏ vẻ khinh thường hành động hiện tại của Thẩm Khê, ngay cả việc tặng quà cũng làm sai, so với Lạc Thiên Kiêu thì có gì đáng để cạnh tranh?
Trầm Ngư nghe vậy liền dịu dàng nhìn Thẩm Khê, ánh mắt ngập tràn tình cảm:
[Ta tin... rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ giàu có và quyền lực hơn cả Lạc Thiên Kiêu.]
Trong mắt Trầm Ngư, Thẩm Khê còn xuất sắc hơn Lạc Thiên Kiêu rất nhiều. Không có cha mẹ hỗ trợ về tài chính, vậy mà y vẫn có thể gây dựng được một thế lực ở trấn Thanh Bình.
Nếu không phải vì bị mối hận thù của mẹ che mờ lý trí, nếu không phải vì đem hết tâm huyết tiêu tốn vào cái nhà họ Lạc tồi tàn này, Trầm Ngư tin chắc Thẩm Khê có thể làm được còn tốt hơn thế nữa.