Lúc đó, Linh Đang đang chạy theo nhị quản gia, năn nỉ ông cho vay ít tiền để đưa Trầm Ngư đi khám bệnh.
Nhị quản gia đã định đưa tiền, nhưng rồi lại nghe thấy giọng nói đặc trưng của Đại phu nhân vang lên phía sau. Ông ta dừng tay và quay người lại giải thích với bà ta.
"Cảm lạnh à?"
Đại phu nhân mới ngoài bốn mươi tuổi, lại rất biết chăm sóc bản thân. Bà bước tới trong chiếc sườn xám màu xanh lam, gương mặt nở nụ cười nhạt khiến bà trông có vẻ dịu dàng, gần gũi.
Nhưng lời nói thốt ra lại chẳng dịu dàng chút nào.
"Ồ, tôi cứ tưởng ai, hóa ra là Thập Tam phu nhân nhà chúng ta. Bệnh rồi à? Tôi thấy không giống lắm. Nhìn cái mặt hồng hào kia mà xem... Xinh xắn quá chừng! Lão gia nhà tôi thích nhất mấy cô trẻ trung, xinh đẹp như vậy đấy."
"Phu nhân..." Linh Đang lí nhí gọi.
Cô bé không hiểu tại sao Đại phu nhân lại nói vậy. Rõ ràng phu nhân đang bệnh nặng, ai cũng thấy được mà?
Đại phu nhân nhướng mày nhìn vết bớt trên mặt Linh Đang. Bà ta không nói thêm gì, nhưng cô hầu gái đi bên cạnh, lớn tuổi hơn Linh Đang một chút, lập tức hiểu ý.
Linh Đang nhìn thấy chị hầu gái mặc bộ quần áo đẹp gấp trăm lần mình bước tới, duỗi những ngón tay thon dài chỉ vào mũi cô, mắng
"Đồ xấu xí, ngươi cũng xứng gọi Đại phu nhân à? Ai cho phép mày đến đây? Dám làm bẩn mắt Đại phu nhân. Cút! Cút về cái chỗ rách nát của mày đi!"
Nghe thấy hai chữ "xấu xí", Linh Đang theo phản xạ cúi đầu, đưa tay che mặt.
Trầm Ngư trên lưng cô lúc đó cũng khẽ phát ra vài tiếng kêu khó chịu.
Đại phu nhân nghe thấy, nụ cười trên mặt hơi tắt
Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái, trong lòng bà ta dâng lên một cảm giác ganh ghét tột cùng.
Chẳng qua chỉ là con nhãi nhà quê, lại có khuôn mặt yêu nghiệt như hồ ly tinh vậy.
Suýt nữa thì mê hoặc được lão gia, cũng may là con hồ ly này không thông minh cho lắm. Đã gả vào đây rồi mà còn dám lén lút trốn đi.
Loại đàn bà không biết giữ mình, bị lão gia đánh gãy chân là đáng đời.
Nhưng đáng ghét là, không biết lão gia thật sự bị mê hoặc hay đau lòng vì lần bỏ trốn trước đó, mà suốt một năm nay, ông ta chẳng còn bước vào phòng bà nữa.
Ngược lại, con điếm Tứ phu nhân lại được lão gia thường xuyên lui tới.
Con điếm đó còn dám tranh giành mảnh gấm Thục duy nhất với bà ta, ỷ được lão gia nuông chiều mà làm càn.
Lúc hai người tranh cãi trước mặt lão gia, ông ta lại thiên vị con ả kia.
Tại sao chứ? Người luôn ở bên cạnh lão gia là bà cơ mà. Gia sản họ Lạc này là do bà và ông ta cùng gây dựng.
Mặc dù chuyện này chẳng liên quan gì đến Trầm Ngư, nhưng Đại phu nhân không làm gì được Tứ phu nhân, hôm nay Trầm Ngư tự đưa đến cửa, bà ta cũng chẳng ngại trút giận lên một người vô tội.
Nhị quản gia tinh ý, nhìn thấy thái độ của Đại phu nhân thì hiểu bà ta đang cố tình kiếm chuyện.
Ông ta thở dài, liếc nhìn cô gái xinh đẹp đang mê man với ánh mắt đầy thương cảm. Do dự một lúc, ông ta thu tay lại, không còn định đưa tiền nữa.
"Không có tiền. Đi đi, đừng lảng vảng ở đây nữa!" Nhị quản gia hét vào mặt Linh Đang đang sững sờ.
"Quản gia..." Linh Đang không thể tin được nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
Chỉ vài phút trước thôi, ông ta còn mỉm cười với cô mà nói: “Đúng là phải nhanh chóng đi khám.”
"Mau đi đi. Người đâu, đuổi bọn họ ra ngoài!" Có Đại phu nhân ở đây, nhị quản gia chẳng muốn dính líu gì tới Linh Đang nữa.
Hai hầu gái trong sân nghe thế liền chạy tới, nắm tay Linh Đang lôi đi.
Linh Đang vùng vẫy mấy lần, nhưng vì còn cõng Trầm Ngư trên lưng, không dám giãy mạnh nên đành để mặc người ta đẩy ra ngoài.
"Linh Đang, quay về đi." Cuối cùng Trầm Ngư cũng tỉnh táo lại.
Cô cố gắng mở mắt, thì thầm vào tai Linh Đang.
"Phu nhân... hu hu hu..." Linh Đang khóc đến nỗi không nói nên lời.
Lúc này, Đại phu nhân cũng được hầu gái đỡ đi ra khỏi sân. Bà ta đứng ở cửa, nhìn Linh Đang lau nước mắt, từ từ đứng dậy.
"Ồ? Có chuyện gì thế này? Ai đang khóc vậy?"
Đúng lúc Linh Đang tuyệt vọng nhất, một giọng đàn ông hơi khàn vang lên từ xa.
Tất cả mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy đại quản gia Ngô Bình đang chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đến.
Vừa thấy ông, ánh mắt Đại phu nhân lóe lên, lập tức cất giọng:
"Không có gì to tát. Chỉ là dạy dỗ một đứa hầu gái không nghe lời. Sao hôm nay đại quản gia lại có rảnh mà về phủ vậy?"
Trong phủ họ Lạc, nhị quản gia lo liệu việc trong nhà, còn đại quản gia Ngô Bình là người được lão gia tin tưởng nhất, thường xuyên ra ngoài lo việc làm ăn.
Ngô Bình thản nhiên gật đầu với Đại phu nhân:
"Tôi có chuyện làm ăn cần bàn với lão gia."
Ánh mắt ông lại nhìn sang Linh Đang:
"Các người đang làm gì vậy?"
Ông phớt lờ lời giải thích của Đại phu nhân, khiến mặt bà ta tối sầm lại.
Nhưng bà ta không dám đắc tội với Ngô Bình nên đành nén giận.
Linh Đang cũng rất lanh trí, vội kể về bệnh tình của Trầm Ngư.
Nghe xong, Ngô Bình cau mày:
"Xem ra sốt nặng rồi. Phải gọi đại phu tới xem mới được. Được rồi, Tiểu Ngũ, đến Hồi Xuân Đường mời Trương đại phu tới khám cho Thập Tam phu nhân."
Nghe đến đây, mặt Linh Đang bừng sáng, nhưng cô còn chưa kịp cảm ơn đại quản gia thì Đại phu nhân đã mím môi, lên tiếng:
"Tôi thấy chẳng có gì nghiêm trọng cả. Đại quản gia, ông cũng tốt bụng quá rồi. Nói khí không phải chứ mấy người này giỏi giả vờ đáng thương lắm."
Ngô Bình chẳng mảy may phản ứng, chỉ liếc bà ta một cái, thản nhiên đáp:
"Vừa hay tôi đang định tới gặp lão gia. Hay là phu nhân cùng vào hỏi lão gia xem nên xử lý thế nào?"
Lời nói khiến Đại phu nhân cứng họng, tay siết chặt khăn tay đến nhăn nhúm.
Lão gia là người vừa lăng nhăng vừa ưa sĩ diện, thích nhìn cảnh thê thiếp hòa thuận trước mặt mình. Nếu bà ta dám nói thẳng là không muốn chữa bệnh cho Trầm Ngư, chắc chắn ông ta sẽ không tha.
Nhà mẹ đẻ của bà ta chỉ là nông dân bình thường, có được vị trí hôm nay là nhờ vào lão gia, nên tất nhiên không dám trêu chọc ông ta.
Đại quản gia là người lão gia tin tưởng nhất, bà ta không thể chọc giận ông được... Nếu Thiên Kiêu của bà có mặt ở đây, chắc chắn sẽ không để mẹ mình bị một lão người hầu đối xử như vậy!
Đợi đấy, tất cả cứ đợi đấy! Khi con trai bà trở về, bà nhất định bắt lũ thấp hèn kia phải trả giá.
Nghĩ đến đây, bà ta tức tối vung khăn tay, dẫn theo hai hầu gái rời đi.
Đại quản gia Ngô Bình cũng không ở lại lâu. Ông sai người đi gọi đại phu, sau đó còn mắng nhị quản gia một trận rồi mới rời đi đến thư phòng gặp lão gia.
Xem ra ông chỉ tình cờ đi ngang qua rồi ra tay giúp đỡ...
Nếu bỏ qua ánh mắt ngầm trao đổi giữa ông và Thẩm Khê.
Linh Đang thấy người của đại quản gia đã đi gọi đại phu, liền từ bỏ ý định mang Trầm Ngư đến y quán.
Thẩm Khê cũng bước đến, cùng cô đưa Trầm Ngư về phòng.
Tiểu Ngũ làm việc rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã đưa Trương đại phu quay về.
“Không có gì nghiêm trọng. Tôi sẽ kê đơn thuốc, uống vài ngày là ổn.”
Sau khi bắt mạch cho Trầm Ngư, vị đại phu râu tóc bạc phơ nói bằng giọng chắc chắn khiến Linh Đang và Thẩm Khê yên tâm phần nào.
“Thể chất của vị phu nhân này yếu quá, ngay cả vào mùa hè cũng phải cẩn thận, không được để nhiễm lạnh.”
Sau khi viết xong đơn thuốc, ông dặn dò lần cuối rồi vội vã trở lại y quán.
“Là lỗi của em cả. Nếu em không quên đóng cửa sổ, phu nhân đã không bị cảm.”
Thẩm Khê đi theo đại phu tới Hồi Xuân Đường lấy thuốc rồi mang về cho Linh Đang sắc. Cô gái nhỏ vừa sắc thuốc vừa rơi lệ.
Thẩm Khê chỉ có thể an ủi:
“Không sao đâu. Sau này chỉ cần cẩn thận hơn là được.”
Nhưng trong lòng y lại dâng lên nỗi xót xa không nguôi. Y chưa từng nghĩ cô lại sống khổ cực đến vậy, đến cả lúc ốm đau, cần tiền chữa bệnh mà cũng không có ai giúp.
May mà hôm nay chú Ngô trở về đúng lúc, nếu không y cũng chẳng biết phải làm sao.
Thuốc sắc xong, Linh Đang đỡ Trầm Ngư ngồi dậy uống.
Nhưng vừa đưa chén thuốc lên môi, Trầm Ngư đã lập tức nôn ra.
“Đắng quá…” Cô nói, đôi mắt đỏ hoe nhìn Linh Đang.
Cô chưa từng uống thứ thuốc nào đắng đến thế, dù là ở Thương Lan giới hay trong hai kiếp trước.
Linh Đang cũng đỏ hoe mắt, dịu dàng nói:
“Nhưng phu nhân, người phải uống mới mau khỏi. Cố gắng một chút nha? Uống một hơi hết luôn sẽ đỡ đắng hơn đó.”
Trầm Ngư nhìn chén thuốc đen sì, định lắc đầu từ chối.
Thẩm Khê thấy vậy ánh mắt loé lên, đi ra ngoài một lát rồi lập tức quay vào.
Khi Trầm Ngư một lần nữa đẩy tay đang cầm chén thuốc của Linh Đang, Thẩm Khê đưa thứ trong tay ra trước mặt cô.
“Phu nhân, ngoan ngoãn uống thuốc đi. Uống xong ngậm một miếng mứt hoa quả sẽ hết đắng ngay.” Thẩm Khê mỉm cười nói.
Hôm nay y không cố tình làm giọng trầm khàn như thường lệ, mà dùng giọng thật nhẹ nhàng và đầy thu hút của mình.
Cô gái được đối xử dịu dàng như vậy khẽ khựng lại, cúi đầu xấu hổ thì thầm:
“Hai viên.”
Thẩm Khê bật cười:
“Phu nhân muốn bao nhiêu cũng được.”
Trầm Ngư nhắm mắt, lấy hết can đảm, uống một hơi hết chén thuốc.
Lông mày cô nhíu lại vì vị đắng, uống xong liền sốt ruột nhìn về phía Thẩm Khê như chờ đợi.
Thẩm Khê bật cười, liền dùng tay kẹp lấy một viên mứt hoa quả đưa tới môi Trầm Ngư.
Đôi môi hồng của cô lập tức đón lấy viên mứt hoa quả trong tay y.
Thấy cô với không tới, Thẩm Khê tiến thêm hai bước.
Có lẽ động tác của họ quá ăn ý, nên khi Trầm Ngư cắn mứt hoa quả, cô vô tình ngậm cả ngón tay mát lạnh của Thẩm Khê vào miệng.
Cảm giác trên môi khiến cô giật mình, lập tức buông ra, mặt đỏ ửng như quả cà chua.
Linh Đang thì không để ý tới sự cố nhỏ này. Thấy mặt Trầm Ngư đỏ bừng, cô chỉ tưởng phu nhân vẫn còn khó chịu vì thuốc đắng nên cười trêu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phu nhân, ăn mứt hoa quả rồi sẽ thấy đỡ hơn liền à. Trương đại phu cũng nói rồi, uống xong thuốc nghỉ một lát, đổ mồ hôi ra là hết sốt ngay.”
Thẩm Khê rút tay lại với vẻ mặt bình thản.
Y nhìn cô gái yếu ớt trước mặt. Sau một khoảnh khắc bối rối, dường như cô nhận ra y không để ý chuyện vừa xảy ra, nên sắc đỏ trên má cô cũng dịu đi nhiều.
Thẩm Khê cúi đầu nói:
“Phu nhân không sao rồi thì tôi quay lại làm việc đây.”
“Ừm...” Cô nhẹ giọng đáp.
Thẩm Khê rời khỏi phòng.
Bàn tay y luôn giấu sau lưng khẽ động, như vẫn còn cảm nhận được đôi môi mềm mại của cô lúc nãy.
Cô mười tám tuổi, đúng không? Nhỏ hơn y bốn tuổi.
Thẩm Khê vừa nghĩ ngợi vu vơ, vừa tiếp tục công việc.
“Đại Tráng! Anh đang làm gì vậy? Anh chẻ củi thành mảnh vụn luôn rồi!”
Tiếng Linh Đang vang lên bên tai khiến Thẩm Khê giật mình tỉnh lại.
Nhìn đống củi trước mặt, những khúc đáng lẽ phải chẻ to cỡ cánh tay nay đã bị băm nhỏ thành từng mảnh nhỏ, Thẩm Khê sững người.
Dù vẫn dùng được, nhưng rõ ràng không tiện chút nào.
Y nhìn đống vụn củi như thể đang nhìn vào chính mớ cảm xúc rối ren trong lòng mình.
“Không sao... Tôi chỉ lơ đãng chút thôi... Phu nhân sao rồi? Sao em lại ra đây?”
Linh Đang bị câu hỏi kéo về hiện tại, gật đầu:
“Phu nhân đã uống thuốc và ngủ rồi. Em định tranh thủ lúc phu nhân ngủ làm xong hết việc, để khi phu nhân tỉnh dậy là có thể ở bên ngay.”
Nói xong, cô không để ý đến biểu cảm của Thẩm Khê nữa, mà vội vã mang đống quần áo hôm qua của ba người ra sông giặt.
Thẩm Khê nhìn bóng lưng Linh Đang rời đi, rồi ngồi xuống chiếc ghế chặt củi nhỏ, khẽ đưa tay lên nhìn.
Ngón tay y thon dài, rắn chắc, nhưng khi nhìn chúng, y có cảm giác ngón tay vừa được người kia ngậm vào dường như biến thành đôi môi của chính mình.
Nếu như...
Nhận ra mình đang nghĩ gì, Thẩm Khê giật mình, vội vàng thu tay lại.
Vì người trong phòng đang ngủ, y không chặt củi nữa mà cầm chổi đi quét lá rụng trong sân sau cơn mưa hôm qua.
Như thể làm vậy, y có thể quét sạch cả những suy nghĩ mơ hồ vừa trỗi dậy trong lòng.
Có lẽ do đã uống thuốc, Trầm Ngư ngủ rất ngon, đến khi mặt trời lặn mới tỉnh dậy.
Linh Đang đã làm xong hết việc từ lâu và chờ sẵn bên cạnh. Thấy Trầm Ngư tỉnh, cô ấy lập tức lấy nước ấm và khăn đã chuẩn bị, giúp Trầm Ngư súc miệng và rửa mặt.
“Nhà bếp nghe nói phu nhân bị bệnh nên đặc biệt sắc một bát cháo kê mang đến.”
Linh Đang ngồi cạnh giường, vừa đút cháo cho Trầm Ngư vừa vui vẻ nói.
“Phu nhân, có lẽ chúng ta trách oan người trong bếp rồi.” Linh Đang ngây thơ nói.
Trầm Ngư không nhịn được khẽ cười.
Không phải người trong bếp đột nhiên đổi tính, mà rõ ràng là do sự xuất hiện của đại quản gia hôm nay đã thức tỉnh họ.
Dù Trầm Ngư có bị ghét đến đâu thì vẫn là Thập Tam phu nhân của phủ họ Lạc.
Không có sự đồng ý của lão gia, thì không ai được quyền làm nhục cô.
Nghĩ tới hai chữ “làm nhục”, Trầm Ngư lại nhớ tới hành động của Đại phu nhân hôm nay, ánh mắt cô tối sầm lại.
Đã lâu rồi không ai dám đối xử với cô như vậy. Mối nhục này, cô nhất định sẽ bắt người đàn bà kia phải trả giá.
Vừa nghĩ xem nên lăng trì hy ngũ mã phanh thây bà ta, hệ thống truyện ngọt lập tức lên tiếng cảnh báo:
[Ký chủ, ngươi không nên làm vậy. Đại phu nhân là mẹ chồng tương lai của ngươi, không thể đối xử với bà ấy như thế.]
Mẹ chồng?
Trầm Ngư cười nhạt đầy khinh bỉ.
[Yên tâm, ta sẽ không để bà ta đi một mình. Nhất định sẽ tiễn cả con trai bà ta theo cùng.]
Trong cốt truyện gốc, nguyên chủ ban đầu đã phải chịu đủ mọi đớn đau dưới tay của người đàn bà tâm thần này sau khi ở bên Lạc Thiên Kiêu.
Trong mắt Đại phu nhân, nguyên chủ chẳng khác gì hồ ly tinh, không chỉ cướp chồng bà ta, mà giờ còn định quyến rũ cả con trai bà ta. Bà ta hận đến mức chỉ muốn xé toạc gương mặt cô ra.
Bà ta nghĩ vậy và thực sự đã ra tay. Khi Lạc Thiên Kiêu vắng nhà vì công việc, Đại phu nhân chuẩn bị một thùng than hồng rồi hắt thẳng vào người nguyên chủ đang ngồi bên cửa sổ.
Với thân phận là nguyên chủ được thế giới này sắp đặt để dành cho Lạc Thiên Kiêu, nguyên chủ tất nhiên không hề hấn gì. Nhưng Linh Đang, người che chắn cho cô, lại bị than cháy thiêu trụi cả lưng, da thịt rách nát đẫm máu, cuối cùng c.h.ế.t vì vết thương bị nhiễm trùng.
Thế nhưng trước chuyện đó, Lạc Thiên Kiêu - người từng thề sẽ bảo vệ nguyên chủ cả đời - chỉ thản nhiên nói một câu:
“Mẹ chỉ là quá tức giận thôi. Chúng ta là con trai và con dâu, nên bao dung cho bà.”
Rồi hắn nhẹ nhàng bỏ qua mọi chuyện.
Còn Đại phu nhân thì vẫn ung dung sống cuộc đời phú quý.
Một cặp mẹ con thật lố bịch.
[Vì Đại phu nhân là mẹ của nam chính, và tất cả những chuyện đó vẫn chưa xảy ra, đúng không? Nếu ký chủ không muốn, lúc đó chỉ cần tránh đi là được. Vậy thì Linh Đang đã không phải chết, đúng không? Đã có cách xử lý tốt hơn, tại sao lại chọn phương pháp ích kỷ và ác độc như vậy? Là phụ nữ, dịu dàng và lương thiện chẳng phải sẽ tốt hơn sao?]
Dù vẫn là giọng máy móc vô cảm thường ngày, nhưng Trầm Ngư lại cảm nhận được một tia bực bội lẩn khuất trong lời của hệ thống.
Cứ như thể người cô muốn g.i.ế.c không phải Đại phu nhân hay nam chính, mà là nó vậy.
Tuy nhiên, nhớ lại những lần trước cái hệ thống này luôn thiên vị nam chính một cách giả tạo, Trầm Ngư cũng chẳng lấy làm lạ vì thái độ hiện giờ của nó.
“Phu nhân?”
Linh Đang thấy Trầm Ngư ngẩn người thì khẽ gọi.
Trầm Ngư hoàn hồn, dịu dàng cười:
“Không sao đâu. Tôi chỉ nghĩ đến việc lát nữa lại phải uống thuốc đắng, nên hơi sợ một chút thôi.”
Nghe lý do xong, Linh Đang yên tâm phần nào. Cô ấy sợ phu nhân lại khó chịu trong người. Nếu chỉ là vì sợ vị đắng thì vẫn dễ xử lý.
Sau khi Trầm Ngư ăn xong cháo kê và nghỉ ngơi một lát, Linh Đang thổi nguội bát thuốc đã sắc sẵn rồi gọi vọng ra cửa:
“Anh Đại Tráng! Anh Đại Tráng!”
“Mau mang mứt hoa quả tới! Phu nhân phải uống thuốc!”
Thẩm Khê đang bận ngoài sân nghe thấy, theo phản xạ muốn quay về phòng mình lấy mứt hoa quả. Nhưng mới đi được hai bước, y đứng khựng lại, do dự một lúc rồi vẫn quyết định nghe theo bản năng, rửa tay ở thau đồng đặt ngoài cửa phòng Trầm Ngư, rồi trở về phòng lấy hai viên mứt hoa quả, gói lại bằng khăn tay mình mang theo.
Y hoàn toàn có thể đưa mứt hoa quả cho Linh Đang để cô ấy đút Trầm Ngư, nhưng y đã không làm vậy.
Điều khiến Thẩm Khê thất vọng là, có lẽ vì sự cố hôm qua, hôm nay Trầm Ngư ăn mứt hoa quả vô cùng cẩn thận...
Hoàn toàn không để tay y chạm vào môi cô.
Nhìn dáng vẻ dè chừng của cô, trái tim Thẩm Khê lại đập thình thịch mất kiểm soát.
Sau khi uống thuốc, Linh Đang bắt đầu xoa bóp chân cho Trầm Ngư. Vì cả ngày nay cô không rời khỏi giường nên trước đó Linh Đang đã thay sẵn đồ ngủ cho cô để ngủ cho thoải mái.
Lúc ấy, Linh Đang vén ống quần trắng như tuyết, lộ ra đôi chân trắng ngần, rồi bắt đầu dùng ngón tay xoa bóp dọc theo các mạch m.á.u trên chân.
Cả hai người đều không chú ý tới Thẩm Khê vẫn còn đứng trong phòng.
Ánh mắt Thẩm Khê nhìn chằm chằm vào làn da trắng nõn ấy, không khỏi nuốt nước bọt.
Chân của cô gái nhỏ đến đáng kinh ngạc, đặt trong bàn tay Linh Đang cũng chẳng lớn hơn là bao.
Tuy xuất thân nhà nông, nhưng chân cô lại nhỏ nhắn tự nhiên, khác hẳn với mấy phu nhân trong phủ từng bị bó chân thành gót sen ba tấc.
Dù bây giờ vẫn còn nhiều người mê mẩn thứ mỹ học đẹp bệnh hoạn ấy, nhưng Thẩm Khê từng tiếp thu giáo dục phương Tây lại từng chứng kiến mẹ mình khổ sở trong mưa vì đôi chân bó. Y biết rõ bó chân bất tiện như thế nào.
Trong mắt Thẩm Khê, chân của Trầm Ngư là hoàn hảo.
Thẩm Khê cứ nhìn như vậy, đến mức thất thần, mãi tới khi Linh Đang đắp lại chăn, đứng dậy đi ra, mới chợt nhận ra y vẫn đang đứng đó từ nãy đến giờ.
Linh Đang giật mình:
“Đại Tráng, nãy giờ anh vẫn luôn ở đây à?”
“Hả?” Thẩm Khê quay đầu, thấy cả hai cô gái đều đang nhìn mình.
Y vội nói: “Tôi sợ hai người cần gì nên ở lại chờ.”
“Nhưng mà…" Mặt Linh Đang nhăn lại.
Nhưng chân của phu nhân vừa lộ ra ngoài kia mà! Chân của phụ nữ sao có thể để người không phải chồng mình nhìn thấy chứ?
“Xin lỗi, là lỗi của tôi.” Thẩm Khê không biết phải giải thích thế nào, đành nhận lỗi trước.
Y không thể nói rằng mình bị đôi chân của Trầm Ngư mê hoặc đến mức thất thần…
Dù bản thân cũng cảm thấy việc cứ bị hấp dẫn bởi từng cử chỉ của cô đã là biến thái rồi.
Nhưng Thẩm Khê vẫn muốn để lại ấn tượng tốt với Trầm Ngư và Linh Đang.
Linh Đang quay đầu nhìn Trầm Ngư đầy tự trách:
“Phu nhân…”
Lỗi là ở cô ấy, vì đã không để ý nhìn lại sớm hơn.
Trầm Ngư ngẩng đầu mỉm cười với Linh Đang, giọng dịu dàng:
“Không sao cả. Tôi không phải phu nhân nhà cao cửa rộng, cần gì phải tuân theo mấy quy tắc ấy? Hơn nữa… đôi chân tàn phế này, nhìn hay không có khác gì nhau đâu.”
Câu cuối cùng, giọng cô chứa đầy căm ghét với chính đôi chân không thể đi lại của mình.
“Phu nhân…” Linh Đang không dám nói gì thêm.
Trầm Ngư cố mỉm cười lần nữa:
“Không sao thật mà. Được rồi, muộn rồi, mọi người về nghỉ đi.”
“Vâng… Phu nhân cũng nghỉ sớm nhé.”
Vì Trầm Ngư đã nói vậy, Thẩm Khê không còn cớ ở lại, đành theo Linh Đang ra khỏi phòng.
Sau khi cả hai rời đi, Trầm Ngư nằm nghiêng quay mặt vào trong vách.
Đôi mắt cô nhìn chăm chú vào hoa văn tinh tế khắc trên thành giường, vẻ kiên cường miễn cưỡng lập tức tan biến.
Trầm Ngư nhớ lại những hành động của Thẩm Khê trong mấy ngày qua, khóe môi khẽ nhếch lên.
Cô thầm nghĩ: Cá đã cắn câu rồi, giờ đến lượt cô hành động. Để nghĩ xem, nên chọn thời cơ nào đây…