Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 59



Lạc Lương Tài.

Cái tên đó lập tức hiện lên trong đầu Trầm Ngư.

Cùng lúc ấy, người đàn ông kia cất tiếng.

“Lâu rồi không gặp, Tiểu Ngư. Càng ngày càng xinh đẹp hơn.”

Lạc Lương Tài thèm thuồng nhìn gương mặt thanh tú và thân hình mềm mại của cô gái trẻ, ánh mắt đầy ánh mắt tràn đầy dục vọng.

Mỹ nhân như thế này đáng lẽ phải bị đè dưới thân mà thưởng thức mới phải.

Nhưng khi nghĩ đến tình trạng cơ thể hiện tại của mình, lòng ông ta chùng xuống, ánh mắt nhìn Trầm Ngư cũng trở nên âm u.

Trầm Ngư bình thản nhìn lão già đáng ghê tởm trước mặt, sau đó giả vờ rụt rè giống như tính cách của nguyên chủ, cúi đầu nhỏ nhẹ gọi: “Lão gia.” 

Trông cô vô cùng ngoan ngoãn, vâng lời.

Thế nhưng trong lòng, cô lại muốn xé xác lão già trơ tráo này thành từng mảnh. Tuy vậy, xét thấy hiện tại cô không thể đi lại, cũng không có khả năng chống lại một người đàn ông khỏe mạnh, lại thêm việc hôm nay Thẩm Khê rời phủ đi xử lý công chuyện, Trầm Ngư đành nhẫn nhịn không chọc giận ông ta lúc này.

Dáng vẻ phục tùng của cô quả thực khiến Lạc Lương Tài hài lòng.

Ông ta nhìn Trầm Ngư, nói: “Dạo này hình như ông hơi lơ là, quên mất không đến thăm Tiểu Ngư.”

Thực ra, sau khi đánh gãy chân của nguyên chủ, ông ta định chờ cô lành lại rồi sẽ đến "động phòng". 

Nào ngờ trong lúc nguyên chủ đang dưỡng thương, ông ta đến chỗ của Tứ phu nhân nghỉ ngơi.

Hai người như củi khô bén lửa, cởi sạch y phục, đang định mây mưa thì đột nhiên ông ta phát hiện mình không thể…

Lạc Lương Tài không thể chấp nhận sự thật này. Ông ta lập tức cho mời đại phu đến khám, nhưng sau một hồi bắt mạch chẩn đoán, đại phu cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ ấp úng nói là do tuổi tác đã cao.

Tuổi tác đã cao? Sao có thể? Đứa con trai út của ông ta vừa mới chào đời không lâu, sao ông ta có thể bất lực được? Đại phu đó chắc chắn là một tên lang băm!

Lạc Lương Tài không cam lòng tin vào chuyện này, nhưng cũng không dám mời thêm đại phu nữa vì sợ bị lộ, mất mặt. Ông ta đành sai tâm phúc đi tìm danh y ngoài trấn Thanh Bình đến khám, đồng thời liên tục ở lại phòng của Tứ phu nhân - người duy nhất biết bệnh tình của ông.

Như vậy, người ngoài chỉ nghĩ rằng ông ta đột nhiên sủng ái Tứ phu nhân, chứ không nghi ngờ gì về tình trạng sức khỏe của ông ta.

Còn việc hôm nay đột nhiên ông ta đến tìm Trầm Ngư là bởi vì vô tình nghe hai hạ nhân bàn tán rằng Thập Tam phu nhân trong phủ xinh đẹp vô cùng, còn hơn cả Tứ phu nhân - người đang được sủng ái nhất.

Bị lời bàn tán đó nhắc nhở, Lạc Lương Tài mới nhớ ra mình từng mua một thôn nữ tuyệt sắc. Nhưng vì gần đây quá bận bịu chuyện bệnh tật, nên ông ta quên bẵng mất.

Bây giờ nghĩ lại, ông ta không nhớ nổi mặt cô gái đó ra sao.

Thế là Lạc Lương Tài đưa người đến tìm Trầm Ngư. Khi tận mắt nhìn thấy, ông ta không hiểu tại sao bản thân lại có thể quên mất một mỹ nhân như vậy.

Ông ta tiến lên vài bước, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái, rồi đưa tay định chạm vào má cô để xem có mềm mại như tưởng tượng không.

Trầm Ngư cụp mắt che giấu sự ghê tởm trong ánh nhìn, sau đó nghiêng đầu né tránh bàn tay đầy dục vọng ấy.

Hàng mi cô run nhẹ, bàn tay trắng mịn siết chặt lấy lớp quần áo hơi cũ kỹ trên người. Cả người cô khẽ run lên vì sợ hãi.

Lạc Lương Tài cau mày không vui. Đã là người phụ nữ của ông ta, vậy mà lại dám né tránh, cự tuyệt ông ta? Bản tính kiêu ngạo khiến ông ta vô cùng tức giận.

“Đứng dậy!” Ông ta lạnh lùng ra lệnh.

Nhưng lạ thay, cô gái vẫn ngồi yên, không nhúc nhích, chỉ là cơ thể run rẩy dữ dội hơn.

Sắc mặt Lạc Lương Tài trở nên âm trầm. Ông cảm thấy uy quyền của mình trong phủ bị khiêu khích nghiêm trọng.

Ngay lúc ông sắp nổi giận, định gọi người dạy dỗ cô gái không biết điều này thì Linh Đang vừa lúc bước vào.

Cô ấy thấy lão gia đứng trước mặt phu nhân với vẻ mặt đen như mực, lại nghe thấy mấy hạ nhân bàn tán rằng Thập Tam phu nhân thật ngạo mạn, gặp lão gia cũng không chịu hành lễ.

Linh Đang nhìn sang thấy phu nhân đang run rẩy vì sợ hãi, liền hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.

Cô ấy lập tức quăng mọi thứ trong tay xuống, chạy đến chắn giữa Trầm Ngư và Lạc Lương Tài, quỳ xuống nói: “Lão gia bớt giận! Phu nhân không phải không muốn hành lễ, mà là... chân của phu nhân bị thương, không thể đứng dậy được, hoàn toàn không phải cố ý.”

“Chân bị thương?” Lạc Lương Tài sửng sốt.

Lúc này ông ta đã quên mất chính mình là người từng ra lệnh đánh gãy chân nguyên chủ nửa năm trước.

Ông ta cũng không biết rằng chính sự xuất hiện của Linh Đang đã cứu mạng mình.

Nếu không, dù cho Trầm Ngư không thể đi lại, cô vẫn có thể g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta ngay khi ông ta tiến lại gần.

Linh Đang lắp bắp giải thích một hồi, cuối cùng Lạc Lương Tài mới nhớ ra chuyện trước đây.

Ông ta nhìn xuống mỹ nhân đang run rẩy trước mắt, nghĩ đến việc chính mình đã khiến cô sợ đến thế, trong lòng nảy sinh chút bứt rứt và hối hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tất nhiên, hối hận là vì một mỹ nhân như vậy lại bị liệt đôi chân, khiến ông ta mất đi rất nhiều niềm vui hưởng lạc, chứ không phải vì thương tiếc cho Trầm Ngư.

Linh Đang lại nói thêm: “Hơn nữa, phu nhân mấy hôm trước vừa bị cảm. Nếu chẳng may lây sang lão gia, thì đúng là tội lỗi.”

Cô ấy đã nhận ra phu nhân không muốn gần gũi với lão gia. Tuy không hiểu tại sao Trầm Ngư lại không nhân cơ hội này tiếp cận lão gia, nhưng Linh Đang vẫn khôn khéo nói những lời khiến Lạc Lương Tài phải dè chừng.

Vì bệnh tình kỳ quái, Lạc Lương Tài hiện giờ sợ nhất là bị lây bệnh.

Quả nhiên, vừa nghe xong, ông ta lập tức lùi lại vài bước.

“Bị cảm thì phải nghỉ ngơi cho tốt. Có gọi đại phu chưa?” Ông ta nhìn Trầm Ngư, tiếc nuối hỏi.

Vốn hôm nay ông ta định dùng Trầm Ngư để thử nghiệm thuốc tráng dương mà Lý đại phu mới đưa đến.

Linh Đang cung kính trả lời: “Đã mời Trương đại phu của Hồi Xuân Đường đến khám, phu nhân cũng đang uống thuốc mấy ngày nay rồi.”

Lạc Lương Tài gật đầu, nhưng vẫn luyến tiếc chưa muốn bỏ qua. Ông ta trầm ngâm một lát rồi nói: “Vậy ba ngày nữa, đưa Tiểu Ngư đến viện của ông. Ông đã lâu không gặp em ấy.”

“Lão gia cứ yên tâm, phu nhân cũng mong lão gia đến lắm. Đợi phu nhân khoẻ hẳn, nô tỳ nhất định sẽ đến báo tin vui.”

Nghe Linh Đang nói vậy, Lạc Lương Tài vô cùng vui vẻ. Ông ta liếc nhìn xung quanh viện nhỏ đơn sơ, rồi quay sang hỏi người đi cùng với vẻ không hài lòng:

“Đây là nơi Thập Tam phu nhân ở sao? Những người khác đâu? Sao chỉ có một hầu gái lo việc hầu hạ?”

Ông ta mơ hồ nhớ lúc mới đưa Tiểu Ngư về phủ, từng sắp xếp không ít người hầu hạ.

Người hầu phía sau nghe vậy lập tức quỳ xuống: “Bẩm lão gia… đây là do Đại phu nhân sắp xếp. Mấy người kia cũng bị các viện khác lấy về dùng.”

Bọn nô bộc vốn không dám ức h.i.ế.p với chủ nhân, nhưng vì Đại phu nhân - người có quyền lực lớn nhất phủ, chỉ sau lão gia - không ưa Thập Tam phu nhân, nên bọn họ hùa theo để lấy lòng.

Sắc mặt Lạc Lương Tài sa sầm: “Hừ, tụi bây đúng là biết nghe lời!”

Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi quát lớn: “Còn không mau sắp xếp lại cho ông!”

“Lão gia bớt giận, nô tài lập tức đi làm!”

Một đám người rầm rộ kéo đến, rồi cũng rầm rộ rời đi.

Đợi đến khi người cuối cùng trong đoàn của Lạc Lương Tài rời khỏi viện, Trầm Ngư mới từ từ ngẩng đầu, lấy lại vẻ bình tĩnh.

“…Phu nhân, người thật sự không muốn hầu hạ lão gia sao?” Linh Đang đứng bên cạnh dè dặt hỏi.

Cô ấy cảm thấy có chút tiếc nuối thay cho Trầm Ngư. Với dung mạo của phu nhân, nếu chịu chiều lòng lão gia, ông ta chắc chắn sẽ hết mực sủng ái cô. Khi ấy, để xem Đại phu nhân còn dám ức h.i.ế.p phu nhân nữa không.

Nghe vậy, Trầm Ngư cũng không tức giận. Cô biết, tuy miệng Linh Đang nói vậy, nhưng trong lòng cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô. Có điều, hai người khác biệt về giá trị quan nên có sự bất đồng trong cách nhìn về Lạc Lương Tài.

Dù sao thì Linh Đang vẫn đứng về phía cô. Nếu không, vừa rồi cô ấy đã không nói dối với Lạc Lương Tài rằng Trầm Ngư vẫn còn đang uống thuốc.

Trầm Ngư nhìn Linh Đang, nhẹ nhàng hỏi: “Linh Đang, em thấy tôi thật sự thích hợp ở bên cạnh ông ta sao?”

Khi cô gái ngẩng đầu lên, dung nhan như hoa khiến ngay cả Linh Đang, dù cũng là con gái, vẫn phải choáng ngợp trước vẻ đẹp của phu nhân nhà mình.

Linh Đang nghĩ đến dung mạo của Lạc lão gia. Tuy gương  mặt ông ta vẫn còn nét phong độ năm xưa, nhưng sống trong nhung lụa nhiều năm khiến thân hình ngày càng phì nhiêu. Thân hình béo mập vốn không phải tội, nhưng so với vòng eo thon thả mềm mại của phu nhân thì đúng là hai thái cực.

Hơn nữa, phu nhân năm nay mới mười tám, trong khi lão gia đã gần năm mươi. Ở một số gia đình sinh con sớm, tuổi của lão gia đã đủ để làm ông nội của phu nhân.

Những ý nghĩ đó thoáng lướt qua đầu Linh Đang, khiến cô ấy khẽ cắn môi dưới.

Cô ấy cảm thấy mình đã hiểu được tâm tư của phu nhân. Dù nhìn thế nào, một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy cũng không nên ở bên cạnh một người tuổi già sức yếu.

Đôi mắt Trầm Ngư khẽ cong lên, nở nụ cười nhàn nhạt: “Vậy là Linh Đang cũng hiểu tôi, phải không?”

Nghe vậy, Linh Đang cúi đầu buồn bã. Một lát sau mới ngẩng lên, lo lắng nhìn Trầm Ngư: “Nhưng nếu phu nhân không đồng ý thì biết làm sao bây giờ? Lão gia đã nói rõ, ba ngày nữa phải vào viện của ngài ấy. Dù có chạy trốn... chúng ta cũng không đi xa được.”

Ánh mắt Linh Đang đảo xuống đôi chân tàn phế của Trầm Ngư, rồi lại vội vàng quay đi.

Cô ấy thật lòng muốn giúp phu nhân rời khỏi phủ họ Lạc, nhưng ngoài việc phu nhân không thể đi xa, thì một khi đã rời khỏi đây rồi, họ biết đi đâu? Mặc dù ngày nào cũng bận bịu trong phủ, nhưng Linh Đang vẫn nghe loáng thoáng người ngoài kể rằng, thế giới bên ngoài hiện giờ đang rất hỗn loạn. Bọn giặc tóc vàng đặc biệt thích bắt nạt những cô gái yếu đuối như họ.

Trấn Thanh Bình là một trong số ít nơi ở Hoa Quốc mà dân thường vẫn còn được sống yên bình.

Nếu thật sự đưa phu nhân rời khỏi phủ, cũng tuyệt đối không thể rời khỏi trấn này. Nhưng nếu không rời khỏi trấn, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Lạc lão gia bắt về.

Dù sao thì ở trấn Thanh Bình này, Lạc lão gia là người nắm quyền sinh sát, không ai dám chống đối.

Trầm Ngư nhìn Linh Đang - người đã chọn đứng về phía mình - khẽ cười nói: “Sẽ có cách.”

Linh Đang ngẩng đầu đầy nghi hoặc: “Cách gì vậy?”

“Đến lúc đó em sẽ biết.”

Cô và Thẩm Khê dây dưa lâu như vậy rồi, cũng đến lúc phải phá vỡ lớp băng này rồi.