Hoắc Minh Châu cầm mấy cái túi trên tay, vào nhà đã đặt chúng trước hiên rồi nói: "Ôn Noãn, những thứ này đều là mẹ tôi bảo tôi mang đến đây cho cô."
Ôn Noãn nhìn chúng, đều là những thứ khá đắt tiền.
Hai cái túi bạch kim phiên bản giới hạn, một chiếc đồng hồ kim cương hiệu Patek Philippe và một số phụ kiện.
Cô vừa định lên tiếng từ chối thì Hoắc Minh Châu đã
chạy tới bàn ăn, bưng phần thức ăn kia lên rồi không khách sáo ăn lấy ăn để.
Sau khi Hoắc Minh Châu ăn xong, mới có thời gian mở miệng: "Thật ngon quá! Ôn Noãn, lát nữa cô làm lại một phần khác nhé."
Dứt lời cô ấy chợt nhớ tới nhiệm vụ của mình.
"Ôn Noãn, tôi dẫn cô đi chơi nha!"
Ôn Noãn thu dọn chén đũa, mỉm cười: “Đi đâu vậy?”
Hoắc Minh Châu hiếm khi làm chuyện xấu, khuôn mặt xinh đẹp trông chẳng hề tự nhiên: “Đến một chỗ rất vui, cô
cứ việc đi theo tôi là được.”
Ôn Noãn rất thích cô ấy nên sau khi suy nghĩ cô đã đồng ý.
Hoắc Minh Châu đẩy cô vào phòng thay đồ, tự mình chọn cho cô một bộ váy và trang sức.
Mặc một chiếc váy dài bằng vải sa gouache. Vòng eo rất thon, đặc biệt xinh đẹp lãng mạn.
Kết hợp với màu tóc của Ôn Noãn trông rất giống một nữ diễn viên hạng A nào đó.
Hoắc Minh Châu nhìn đến ngơ ngác, lẩm bẩm: "Sao anh trai lại nỡ rong chơi bên ngoài chứ..." Nói xong, cô ấy ngượng ngùng lè lưỡi!"
Ôn Noãn không tức giận. Cô lấy túi xách và mang một đôi giày cao gót màu da. "Chúng ta đi đâu vậy?"
Hoắc Minh Châu sao dám nói ra chứ! Mẹ cô ấy ngày nào cũng ở nhà khóc lóc, nhưng bà ấy không tiện xen vào chuyện của cặp vợ chồng trẻ nên đã đặc biệt dặn cô ấy đưa Ôn Noãn đi “bắt gian”!
Bà Hoắc dặn như thế này: “Anh trai con đến tuổi này vẫn còn độc thân, khó khăn lắm mới gặp được một người tuổi Mèo, vậy mà còn bị anh con chọc tức bỏ đi! Minh Châu, con không thể để mặc anh mình như thế được!”