Ngày xưa cô rạng rỡ xinh đẹp như đóa hoa rực rỡ, bây giờ cô gầy đi nhiều, trang phục không còn sặc sỡ như trước mà mang nét quyến rũ nhẹ nhàng.
Cô đã thay đổi từ một cô gái thành một người phụ nữ.
Vào lúc này, Lục Khiêm biết mình vẫn muốn cô.
Ông nhìn chằm chằm vào mặt cô, thì thầm: “Đã lâu không gặp, Minh Châu.”
Hoắc Minh Châu còn mất kiểm soát hơn ông.
Giọng nói cô nghẹn ngào, cô ấy cố gắng nói: “Ông Lục, lâu rồi không gặp.”
Có qua có lại.
Ôn Noãn kẹt giữa thế khó xử, cô bế Tiểu Hoắc Tây lên, nhờ tài xế và vú em đưa cô bé đi nhà trẻ, Tiểu Hoắc Tây rất ngoan, hôn mẹ một cái: “Con chào mẹt”
Ôn Noãn cũng hôn cô bé: “Tối mẹ sẽ đến đón conl”
Tiểu Hoắc Tây xuống khỏi người cô, nắm tay vú em và ngoan ngoãn đi học.
Ôn Noãn quay người, ho nhẹ: “Chị đi pha trà hoal” Ị!