Trên mặt Ôn Noãn vẫn mang theo nụ cười nhợt nhạt: "Có cậu giúp đỡ, anh có thể yên tâm! Hoắc Minh, anh đã đồng ý với em là không bao giờ nhúng tay vào chuyện của Sở Liên nữa, cho nên giao chuyện này cho em đi... Được không?”
Cô không ngu. Trên đời này làm gì có chuyện nào trùng hợp đến thết Chẳng qua Sở Liên chỉ đang dùng khổ nhục kế mà thôi!
Chỉ là cô gái này thật tàn nhãn, thật liều mạng, dám rơi xuống chân núi thật, nếu như không có trực thăng đến cứu thì cô ta thật sự có thể bị chết cóng!
Ôn Noãn không thèm để ý cô ta chết hay sống, nhưng cô còn muốn giữ cho gia đình hòa thuận.
Cô nói xong liền nhìn chằm chằm vào mắt Hoắc Minh.
Hoắc Minh duõi tay vuốt nhẹ gương mặt cô, giọng nói vẫn còn tính là ôn hòa: "Khó lắm cậu mới đến đây một lần, mọi người đi ăn cơm đi, anh đi một chuyến, đến sáng mai là về rồi!"
Anh nói xong lập tức quay người đi.
Ôn Noãn bắt lấy tay anh, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi: "Ở đây có nhiều người thân như vậy, bầu không khí tốt như vậy mà vẫn không giữ anh ở lại được à? Hay là anh không chịu tin em? Anh cảm thấy em cố ý kéo cô ta vào sổ đen đúng không?"
Hoắc Minh khế nhíu mày. "Ôn Noãn, anh không nghĩ vậy!"
Ôn Noãn rũ mắt cười khẽ một tiếng, cô không muốn dọa Hoắc Tây, cũng không muốn khiến mọi người khó xử ngay trong năm mới này.
Cô hạ giọng, hơi nghẹn ngào nói: "Vừa rồi anh còn nói là muốn làm một người chồng tốt, còn muốn sống yên ổn... Mới được bao lâu mà anh đã muốn đi lo cho một người đàn bà có ý đồ rõ ràng với anh như vậy? Hoắc Minh, anh là sứ giả chính nghĩa, hay là anh đang tiếc khuôn mặt của cô ta?"
Cô nói ra rồi.
Cuối cùng cũng nói ra bí ẩn trong lòng anh!
Mặt Hoắc Minh lạnh tanh: "Ôn Noãn, đừng có gây chuyện nữa!"
Ôn Noãn buông tay anh ra, trong nháy mắt ấy, cô có chút hoảng hốt.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!