Cô không mang tất, đôi chân nhỏ trắng nõn thẳng tắp như đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Bên ngoài khoác một cái áo lông, chân mang giày cao. gót cùng màu.
Tối nay Ôn Noãn vô cùng bóng bẩy.
Hầu kết Hoắc Minh khẽ động đậy, giọng trầm thấp: “Anh đưa em đi!”
“Không cần, chú Triệu chờ sẵn rồi!”
“Em có chắc muốn mặc như vậy đi tụ tập không? Ôn Noãn, em có chồng rồi!”
Đôi mắt Ôn Noãn ánh lên ý cười nhợt nhạt.
Chồng? Anh có xem cô là vợ sao...
Trong lòng anh cô bất quá cũng chỉ là một người bạn giường tạm được mà thôi, hoặc là cô con dâu hoàn hảo của nhà họ Hoắc, không chút liên quan gì đến chuyện có yêu hay không!
Cô xoay người bỏ đi không hề lưu luyến.
Lúc lên xe, lão Triệu luôn miệng khen ngợi: “Tối nay mợ chủ thật xinh đẹp!”
Ôn Noãn lơ đấng nói: “Có cuộc xã giao!”
Nửa tiếng sau, xe lái đến Lan Quế Phường.
Đẩy cửa phòng tiệc nhỏ ra, đúng như Bạch Vĩ nói, rất nhiều bạn cũ.
Thích hợp để thư giãn, chơi đùa!
Tâm trạng Ôn Noãn không tệ lắm, cởi áo khoác vắt lên sô pha, trò chuyện với Bạch Vi đôi câu.
Dù cô có khiêm tốn đến đâu thì ánh mắt xung quanh đều đang nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!