Hoắc Minh lại ôm lấy bả vai cô: "Bác trai, là thế này, cháu và Ôn Noãn đã ở bên nhau vài tháng, cháu thường nghe cô ấy nhắc đến bác, vẫn luôn muốn đến thăm, nhưng mà cô ấy cứ không chịu cho cháu đến đây."
Ôn Bá Ngôn cảm thấy rất bất ngờ.
Ôn Noấn thích Cố Trường Khanh là chuyện cả nhà đều biết.
Hiện tại lại đột nhiên mọc ra một người bạn trail
Hoắc Minh mỉm cười nói: "Ôn Noãn nói bác trai thích nhất là đánh cờ, cháu nghĩ trong lúc dì Nguyễn nấu cơm, chúng ta có thể chơi một ván."
À, người trẻ tuổi này còn biết cả vợ ông nữa. Ôn Bá Ngôn nhìn con gái mình, trách móc: "Có bạn trai thì phải dẫn về cho bố với dì Nguyễn con xem thế nào chứ, sao lại giấu thế được! Con xem, làm Tiểu
Hoắc người ta chịu ấm ức rồi."
Hoắc Minh phong độ nhẹ nhàng nói: "Bác trai, cháu không thấy ấm ức! Chỉ là hôm nay đến gấp quá không mang quà gì theo."
"Chỉ cần đến thăm là được!"
Ôn Bá Ngôn hào sảng vỗ vai Hoắc Minh: "Minh, về sau là người một nhà rồi, không cần khách sáo như thế."
Hai người đàn ông vừa gặp đã quen.
Ôn Noãn đi phía sau...
Tiểu Hoäc, Minh... Đợi lát nữa là biến thành con trai ruột luôn rồi!
Thằng cha này, dùng đủ mọi cách lợi dụng cô!
Cô chậm chạp đi theo sao, Hoắc Minh đi trước bỗng nhiên dừng lại, chờ cô đến gần mới dắt tay cô, nhỏ giọng nói: "Cố Trường Khanh có gì tốt! Về sau em yêu anh đi."
Ôn Noãn....
Vì những lời này, suốt buổi tối cô không ngủ ngon được.
Trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói của người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia: Yêu anh đi!
Trời tờ mờ sáng.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!