Hoài Phúc Tinh, Lưu Đày Cứu Vớt Phản Diện

Chương 110: -- Phát ---



 

Chẳng rõ Cố Khai Bình đã nói những gì, lần này bảy người con nhà họ Trần lại đến năm người, xem ra người nhà họ Trần muốn kiếm trọn vẹn thỏi bạc của Cố Bách Giang.

 

Cố Khai Trần thấy cảnh này, khẽ lẩm bẩm: "Đại ca đây là phát điên rồi sao? Đào một cái hố đâu cần nhiều người đến vậy?" Ba huynh đệ bọn họ, cộng thêm Trang Đại Đầu đã là năm người, giờ lại thêm năm đại hán, đến cái hố còn không đủ chỗ đứng. Tang sự này lại không thể làm lớn, tìm nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn muốn họ thổi kèn đ.á.n.h trống sao?

 

"Đại ca tự có đạo lý của mình," Cố Khai Nguyên vác cuốc, dẫn Trang Đại Đầu và những người khác đi trước, "chỉ là công cụ có chút không đủ, các ngươi lại đi tìm Lưu đại nhân mượn thêm vài cái." Lần này, y lại thấy Cố Khai Bình xem như đã làm một việc đúng đắn, sớm đào xong hố, Tuế Hòa bên này cũng không cần chịu nhiều khổ sở đến vậy. Bụng mang dạ chửa, quỳ gối ở đó, thời gian dài, cho dù Tuế Hòa thân thể có tốt đến mấy, người cũng không chống đỡ nổi. Lại thêm nhiều ánh mắt xung quanh như vậy, muốn lười biếng, là điều không thể.

 

Cố Khai Trần, "..." Người đông cũng có lợi ích, mười người luân phiên nhau làm, chưa đầy một canh giờ đã đào xong cái hố. Không hương hỏa tiền giấy, cũng không có thân hữu cố nhân đến đưa tiễn, người nhà họ Cố tự mình ở đó dập vài cái đầu, lặng lẽ dùng chiếu cói cuộn Hứa Tuệ Trân lại, đắp thêm đất, làm một cái nấm mồ nhỏ, người ấy đã vô tung vô tích trên đời.

Mèo Dịch Truyện

 

Đêm đó, ba huynh đệ đều quỳ trước mộ, xem như vĩnh biệt mẫu thân đã sinh thành dưỡng d.ụ.c bọn họ. Bạch Tuế Hòa cùng mấy nàng dâu đương nhiên cũng không tiện rời đi, lặng lẽ ở bên cạnh bầu bạn. Chỉ là đến nửa đêm, Đông Mai cầm chăn bao Bạch Tuế Hòa lại kín mít. Lưu Vân bọn họ muốn nói lời cay nghiệt, nhưng nhìn thấy ba huynh đệ đang quỳ thẳng tắp phía trước, rốt cuộc cũng không dám vào lúc này mà rước họa vào thân.

 

Sáng sớm hôm sau, dưới chân núi vọng lại tiếng động, bọn họ mới nương tựa lẫn nhau xuống núi. Bọn họ đúng là có lòng hiếu thảo đáng khen, cả nhà họ Cố, trừ Cố Bách Giang, tất cả đều kiệt sức, không ai còn sức để bước đi nữa. Là Cố Bách Giang còn lành lặn duy nhất, ngày này cũng chỉ có thể làm phu xe.

 

Thiếu đi Hứa Tuệ Trân, xe bò nhà họ Cố chen chúc một chút vẫn có thể ngồi đủ. Cố Khai Nguyên và Bạch Tuế Hòa đương nhiên không có chỗ, bọn họ lại quay về xe bò của mình. Hai người không ai nói lời nào, chỉ đơn giản thu dọn một chút rồi nằm xuống.

 

Cố Khai Nguyên nghiêng đầu nhìn Bạch Tuế Hòa đang nằm bên cạnh, "Để nàng phải theo ta chịu khổ."

 

"Cũng không chịu nhiều khổ sở lắm," Bạch Tuế Hòa đột nhiên nhớ đến miếng đệm mềm buộc ở đầu gối, nàng ngồi dậy vén váy lên, tháo miếng đệm mềm buộc trên đầu gối xuống. Đây vẫn là nhờ vào vài ý tưởng từ phim truyền hình.

 

Thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Khai Nguyên, nàng hiếm khi cảm thấy có lỗi, "Vốn dĩ cũng chuẩn bị hai cái cho chàng, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội đưa cho chàng. Đầu gối của chàng thế nào rồi? Có cần bôi chút t.h.u.ố.c không?"

 

Cố Khai Nguyên nhận lấy miếng đệm mềm từ tay nàng, bên trong có khâu bông dày, "Nàng làm rất tốt, đây là một ý tưởng thú vị. Thuốc thì không cần, đến lúc đó có mùi thuốc, chúng ta sẽ khó giải thích." Trước đó y đã nói với người nhà họ Cố là bên mình không có thuốc, diễn kịch thì phải diễn cho trọn vẹn.

 

Bạch Tuế Hòa khẽ nhíu mày, "Cái này có gì khó giải thích, lát nữa rửa sạch là được." Cùng lắm đến lúc đó tránh mặt hai nha hoàn, đưa người vào không gian nghỉ ngơi một chút.

 

Cố Khai Nguyên lại khẽ lắc đầu, "Bây giờ ta càng tiều tụy càng tốt, cơ thể của ta ta tự biết, chắc chắn tốt hơn rất nhiều so với đại ca bọn họ. Nàng nghỉ ngơi đi, cũng đã thức trắng cả đêm rồi."

 

Dù sao hai nha hoàn đang ở trong xe, bọn họ cũng không tiện nói nhiều, mỗi người gối đầu lên gối, từ từ chìm vào giấc mộng. Người nhà họ Cố thì không được thoải mái như vậy, bảy người chen chúc trong xe, thân thể vốn đã khó chịu, ngay cả một chỗ để nằm cũng không có, mỗi người tựa vào thành xe, theo sự rung lắc của xe ngựa, cũng dần chìm vào giấc ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chỉ là bọn họ hình như ngủ không được yên ổn lắm, đặc biệt là Cố An Đồng, Lưu Vân và Hứa Ngọc Lan, những người đã chứng kiến mọi chuyện, trong giấc mơ cứ lặp đi lặp lại vẻ mặt dữ tợn của Cố Bách Giang, cùng với tiếng ai oán của Hứa Tuệ Trân và di ngôn cuối cùng chưa kịp nói.

 

Lần nữa tỉnh lại, đầu Cố An Đồng đang dựa vào vai Lưu Vân, nhiệt độ cơ thể nàng khiến Lưu Vân suýt nữa kêu lên. "Đồng nhi?" Lưu Vân dùng tay chạm vào, lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng làm giật mình rụt tay về, "Khai Bình, Đồng nhi phát sốt rồi."

 

Cố Khai Bình nghe thấy tiếng, lập tức mở mắt, nhìn quanh xe vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi giọng nói sốt ruột của Lưu Vân lại vang lên, chàng mới nhận ra điều bất ổn. Mặt Cố An Đồng đã đỏ bừng, Lưu Vân vỗ vào mặt nàng cũng không thể đ.á.n.h thức nàng dậy.

 

"Sao lại phát sốt thế này?" Rốt cuộc cũng là con gái mình, Cố Khai Bình cũng sốt ruột vươn tay ra, lập tức bị nhiệt độ này làm cho hoảng sợ. "Nàng chăm sóc con kiểu gì vậy? Nóng thế này rồi mà giờ mới phát hiện sao?" "Ta chẳng phải thức cả đêm, chịu không nổi mới ngủ thiếp đi thôi." Lưu Vân vừa sốt ruột vừa cảm thấy oan ức, "Ta cũng đâu nghĩ con bé sẽ bệnh chứ, Khai Bình, giờ phải làm sao?" "Còn t.h.u.ố.c không?"

 

Những người trong xe lúc này đều đã tỉnh lại, giờ cũng đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Hứa Ngọc Lan vội vàng ôm con trai vào lòng, cẩn thận kiểm tra tình trạng của con, thấy không có gì bất ổn mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ lại nghe đại ca hỏi thuốc, nàng nhanh nhảu nói: "Đâu còn t.h.u.ố.c nữa, những t.h.u.ố.c đã mua trước đó đều bị mẫu thân uống hết rồi, bã t.h.u.ố.c còn lại chẳng phải đã đổ đi rồi sao?"

 

"Khai Bình, chàng mau nghĩ cách đi, cứ sốt thế này là không được đâu." Lưu Vân cũng từng thấy người sốt cao không hạ rồi hóa thành kẻ ngốc, nàng không muốn con gái mình, đứa con được nàng hết lòng nuôi dạy, lại biến thành như vậy.

 

"Đừng vội đừng hoảng, ta đi nghĩ cách," Cố Khai Bình vén rèm lên, lúc này xe bò đang chầm chậm tiến về phía trước, tốc độ này chàng đã quen, liền nhảy xuống. Cố Bách Giang đang đi phía trước, dắt xe bò, quay đầu nhìn chàng một cái, "Tỉnh rồi thì lại đây dắt xe bò đi."

 

"Cha, người có t.h.u.ố.c không? An Đồng phát sốt rồi." "Sao lại phát sốt vào lúc này?" Cố Bách Giang có chút bất mãn, từng người một đều không chịu yên ổn, "Trên người ta nào có thuốc? Cứ để Lưu thị chăm sóc trước đã, xem hôm nay có đến được dịch trạm không." Cố Khai Bình cũng chỉ tiện miệng hỏi vậy, chàng cũng không ôm nhiều hy vọng, "Vậy ta đi hỏi những người khác."

 

Nhìn con trai cả chạy đi, vẻ mặt Cố Bách Giang lại có chút âm tình bất định, lúc trước cầu t.h.u.ố.c cho mẫu thân chàng còn không sốt ruột như vậy.

 

"Cố đại gia, ông làm gì vậy? Tiểu thư nhà ta còn đang nghỉ ngơi đó." Trang Đại Đầu có chút không vui, cho dù là người một nhà, cũng không thể xông thẳng như vậy, còn muốn vén rèm.

 

"Tam đệ, tam đệ," Cố Khai Bình còn chưa đến gần xe đã bị Trang Đại Đầu cản lại, trong lòng không vui, liền lớn tiếng gọi.

 

Trong lòng Trang Đại Đầu khinh bỉ người nhà họ Cố, hôm qua bọn họ đào hố, đại ca và nhị ca nhà họ Cố là giỏi làm màu nhất, bọn họ cầm cuốc mà đất còn chưa cạy được một tấc, nếu không thời gian đã ngắn hơn.

 

"Xảy ra chuyện rồi, đệ mau ra đây." Cố Khai Bình vung tay không gạt được bàn tay đang chắn phía trước, chỉ có thể sốt ruột mà kêu lên. Quay về giá sách