Hoài Phúc Tinh, Lưu Đày Cứu Vớt Phản Diện

Chương 179: --: Cướp đường ---



 

Bạch Tuế Hòa biết dọc đường có rất nhiều sơn phỉ lộ bá, nhưng không ngờ cửa ải đầu tiên lại dễ vượt qua đến thế. “Chuyện này có phải đã nhầm lẫn không?” Bạch Tuế Hòa thấy mọi việc quá đỗi thuận lợi, cứ như những con đường cao tốc thu phí sau này, dường như cũng không khó chấp nhận. Nàng thầm phỉ nhổ chính mình trong lòng, quả đúng là đã quen việc đóng phí rồi, lại còn cho rằng đây là lẽ đương nhiên.

 

“Những đội như vậy không ít,” Cố Khai Nguyên nhìn thấy hộ vệ bên cạnh xe bò, cũng đoán được vì sao đối phương lại rút lui. Những tên thổ phỉ nhỏ bé hẳn không có gan đối đầu với họ, dù sao bọn chúng cũng rất quý mạng. “Nhìn số lượng người trong đội của chúng ta, rồi nghĩ đến vũ khí trong tay bọn chúng lúc nãy, ắt hẳn đã biết nên lựa chọn thế nào.”

 

Bạch Tuế Hòa nhớ lại cảnh tượng nàng đã thấy qua khe hở trước đó, trong tay bọn chúng đều là đao chặt rìu búa, căn bản không cùng đẳng cấp với những thanh trường đao trường kiếm mà nhóm người họ đang đeo.

 

“Nhưng vì sao Lưu Bình Khang bọn họ lại…”

 

“Nàng muốn hỏi vì sao Lưu Bình Khang bọn họ lại bằng lòng đưa bạc?”

 

Bạch Tuế Hòa gật đầu, theo lý mà nói, Lưu Bình Khang bọn họ vẫn là người trong nha môn, càng không cần phải sợ những kẻ này.

 

“Lưu Bình Khang bọn họ có năng lực tự bảo vệ, nhưng còn những người phía trước thì sao? Bọn họ áp giải chúng ta đến Lĩnh Nam, dọc đường có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho chúng ta. Hành trình gian nan, c.h.ế.t mấy người, bọn họ có thể giao nộp. Nhưng nếu số người c.h.ế.t bị thương quá nhiều, bọn họ cũng sẽ bị định tội. Mỗi năm bọn họ cơ bản đều phải chạy một chuyến, đương nhiên biết cách cân bằng tổn thất. Đôi khi những chuyện có thể giải quyết bằng tiền, thì không gọi là đại sự. Cũng có thể trong đó có sự cân nhắc của riêng bọn họ, chúng ta không thể biết.”

 

Bạch Tuế Hòa đồng tình gật đầu, tuy làm như vậy sẽ có phần uất ức, nhưng cũng giúp tổn thất giảm xuống thấp nhất.

 

Đoàn người lại đi thêm hai mươi dặm, Lưu Bình Khang mới cho tất cả dừng lại nghỉ ngơi tạm thời.

 

Họ đơn giản dùng bữa, rồi cho súc vật ăn uống, sau đó lại bắt đầu thúc giục mọi người lên đường.

 

Thấy trời sắp tối, lúc này không chỉ Lưu Bình Khang mà những người khác cũng đều vội vã. Họ giờ đây đã biết được sự nguy hiểm của nơi này, nên không ai còn dám chống đối giải sai nữa.

 

Thế nhưng, dù vậy, họ vẫn bị đợt thứ hai chặn lại.

 

Những kẻ này mặt mũi hung tợn, cả trăm người vây kín đoàn người, khiến tất cả đều sợ hãi không dám hó hé tiếng nào.

 

Gia đình họ Cố lần này rất ngoan ngoãn, rụt rè trốn trong đám đông, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.

 

Cố Bách Giang ở giữa cũng tìm Cố Khai Nguyên, nhưng lại không thấy y trong đội.

 

“Thấy Khai Nguyên đâu không?”

 

Nghe Cố Bách Giang hỏi vậy, hai huynh đệ Cố Khai Bình đều không biết phải trả lời thế nào. Mấy ngày nay bọn họ cứ như đã quên mất Cố Khai Nguyên, không ngờ Cố Bách Giang lại còn nhớ đến y.

 

“Cha, người tìm y có việc gì sao?” Cố Khai Trần khẽ hỏi.

 

“Ta tìm bọn chúng thì có thể có việc gì? Chỉ là nghĩ mọi người đều là người một nhà, nếu có thể ở bên nhau giúp đỡ thì tốt.” Cố Bách Giang nghĩ đến vóc dáng cường tráng của Cố Khai Nguyên, cùng với hai tên hảo hán Trang Đại Đầu, nếu giờ này ở bên cạnh họ, cũng có thể an tâm hơn đôi chút.

 

Đồng thời trong lòng cũng quyết định, nhất định phải liên hệ lại với Minh đại nhân, để y phái thêm người đến đây canh giữ, tính mạng của ông vẫn còn rất đáng giá, tin rằng bọn họ sẽ không từ chối.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bây giờ người đông không hẳn là chuyện tốt,” Cố Khai Bình chỉ mong Cố Bách Giang quên bẵng Cố Khai Nguyên đi, làm sao lại muốn y xuất hiện trước mặt ông ta nữa. Một mình Cố Khai Trần đã khiến y đau đầu, Cố Khai Nguyên lại không dễ lừa như Cố Khai Trần.

 

“Từng người một đều thành thật một chút, giao hết những thứ đáng giá trên người ra đây.” Tên Mặt Sẹo cầm đầu mặt mày hung tợn, giơ đại đao chĩa thẳng vào họ.

 

Lưu Bình Khang bất đắc dĩ lại tiến lên một bước, “Vị đầu lĩnh này, chúng ta là người phụng mệnh kinh thành thi hành công vụ, áp giải những phạm nhân này đến Lĩnh Nam, mong chư vị chiếu cố mà bỏ qua.”

 

Vừa nói, y lại rút từ trong n.g.ự.c ra một tấm ngân phiếu, đang chuẩn bị sai Mã Chí đưa tới, không ngờ đối phương lại quát, “Ta quản các ngươi là ai, đã đến địa bàn của chúng ta thì phải nghe lời chúng ta. Ta biết các ngươi đều là phạm nhân, đều là những kẻ làm gian phạm tội, chẳng khá hơn chúng ta là bao, nhưng dựa vào đâu mà các ngươi đã đến bước đường này rồi, vẫn còn có thể sống tốt hơn chúng ta?”

 

“Chúng ta cũng không đòi hỏi nhiều, cứ đặt hết những thứ đáng giá trên người các ngươi xuống, dù sao những thứ này cũng là do bọn chúng tham ô mà có. Các ngươi những kẻ làm quan chẳng thích nói ‘lấy của dân dùng cho dân’ ư? Bây giờ chúng ta cho các ngươi một cơ hội để chuộc tội, điều này còn khiến các ngươi ấn tượng sâu sắc hơn việc lão hoàng đế bắt các ngươi đi lưu đày.”

 

“Đúng vậy, bọn cẩu quan này, nếu không phải vì những tên tham quan các ngươi, chúng ta đâu đến nỗi phải lưu lạc đến mức này?”

 

Nếu không phải vì cuộc sống thực sự không thể tiếp tục, ai lại muốn làm cái chuyện mất đầu này.

 

Nghe thấy từng tiếng lên án, Lưu Bình Khang cảm thấy da đầu tê dại, đội thổ phỉ này trước đây y chưa từng gặp, bộ quy tắc cũ ở đây không thể dùng được. Không ngờ mới có bao lâu không đi qua đây mà lại xuất hiện nhiều gương mặt mới đến vậy, xem ra đám người trước đây có lẽ đã bị bọn chúng g.i.ế.c hoặc bị đuổi đi rồi. Trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, xem ra lần này không thể giải quyết êm đẹp được.

 

“Chư vị, ta biết chư vị đến đây cũng là vì cầu tài,” Lưu Bình Khang phân tích lợi hại, nói rõ tình lý, “Trước đây ta cũng từng qua lại với mấy vị tiền bối khác, biết trên đạo của chúng ta có một quy tắc, làm việc không thể đuổi cùng g.i.ế.c tận…”

 

Trong lúc nói chuyện, y còn không quên nhìn về phía hai vị tiêu đầu của tiêu cục, thấy bọn họ khẽ gật đầu, y mới có chút tự tin.

 

Tên Mặt Sẹo ngắt lời y, “Ha, quy tắc đạo lý gì đó chúng ta không hiểu, ta dẫn huynh đệ đến đây là để phát tài, các ngươi không phối hợp chính là cản đường tài lộc của chúng ta, vậy thì đừng trách chúng ta tâm địa độc ác.”

 

Nói đoạn, hắn vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ, “Huynh đệ, ra tay…”

 

Ngay khi bọn chúng xông lên, giải sai và các tráng sĩ của tiêu cục liền rút đao, trong đoàn người cũng vang lên một trận tiếng thét chói tai và kinh hoàng.

 

Bạch Tuế Hòa ngồi trong xe ngựa cũng vô cùng lo lắng, bên cạnh nàng được hai nha đầu che chắn, Cố Khai Nguyên cũng đứng ở cửa xe, hai bên còn có Lâm Hoa, Lâm Uy bọn họ. Chỉ cần có người tiếp cận, đều bị bọn họ giải quyết.

 

Những tên sơn phỉ này cũng không xông lên liều mạng, biết những người này không dễ chọc, mà quay sang những gia đình khác. Hai tiêu cục, ngoài việc thỉnh thoảng giúp đỡ, nhưng chủ yếu vẫn là bảo vệ bên này. Giải sai không thể bảo vệ tất cả phạm nhân, không lâu sau, trong không khí đã tràn ngập một mùi m.á.u tanh nồng.

Mèo Dịch Truyện

 

Cố Khai Nguyên lạnh lùng nhìn tất cả những chuyện này, cũng không có ý định xông lên giúp đỡ, giữa việc bảo vệ vợ con và làm anh hùng, y đã đưa ra lựa chọn.

 

Về phía gia đình họ Cố, các nữ quyến và trẻ nhỏ co rúm trong xe ngựa. Ba cha con Cố gia ban đầu đối mặt bên ngoài, thấy tình hình không ổn, cũng vội vàng nhảy vào trong xe.

 

Bên ngoài không có ai chống cự, đương nhiên trở thành miếng mồi béo bở của bọn cướp, thậm chí bọn chúng còn chẳng thèm nhìn xem trong xe có gì, liền dắt bò đi mất.

 

Nhận thấy xe đang di chuyển, Lưu Vân bọn họ đều tái mặt, nhưng tất cả đều bịt miệng lại, không dám phát ra tiếng động.

 

Vẫn là Cố Khai Trần lén vén một góc rèm lên, phát hiện bò bị dắt đi, lập tức lo lắng hỏi, “Cha, bây giờ phải làm sao? Chúng ta sẽ không bị đưa đến trại thổ phỉ chứ?”